“Bịch” một tiếng, Lâm Nhã Tịnh bị ném thẳng lên trên giường, cho dù trên giường đã được lót một chiếc đệm dày êm ái, nhưng khi bị người ta dùng lực mạnh mà ném xuống, chung quy vẫn là khó tránh khỏi ma sát đụng chạm đau đớn.
Lâm Nhã Tịnh nhíu mày, không có thời gian nhiều lo nhiều cho vấn đề này. Cô tức khắc xoay người nhìn người đàn ông đang đứng trước giường: “Anh muốn làm gì? Đừng làm bậy, Cửu gia, tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, tôi sẽ không bỏ trốn nữa, chỉ xin ngài làm ơn đừng chạm vào tôi!”
Lâm Nhã Tịnh vừa nói, vừa không ngừng lùi về phía sau.
Âu Dương Dạ Trạch khóe miệng khẽ nhếch: “Em muốn tôi giúp em cởi áo hay em tự mình động thủ?” Lâm Nhã Tịnh lắc đầu không ngừng, mở miệng lên tiếng cầu xin: “Cửu gia, tôi... "
Âu Dương Dạ Trạch ngay lúc này lại bắt đầu đếm: “Một”
Không có sự thỏa thuận trước cũng không có giao ước đếm đến bao nhiêu. Hắn chỉ đột nhiên lên tiếng như thế.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Lâm Nhã Tịnh vẫn chần chừ cho đến khi hắn đếm đến tiếng thứ hai.
Cô túng quá hóa liều, đột ngột thốt lên: “Tôi tự làm” Thật ra cô biết, cho dù cô có câu xin thế nào, cho dù có đáng thương làm ra mọi hành động, cô cũng sẽ không thay đổi được ý muốn của hắn.
Chỉ là cô không cam tâm! Cô cúi đầu ngồi trên giường, hai tay run rẩy năm lấy khuy áo của mình, nước mắt không ngừng tuôn trào, lặng lẽ chảy dài. Không một âm thanh.
Đột nhiên, Âu Dương Dạ Trạch một tay kéo cô lại vào lòng mình, đôi mắt thâm trâm chăm chú đặt trên gương mặt của cô, chăm chú đến mức cô có cảm giác như hắn đang xuyên qua cô nhìn đến một con người khác. Nhất thời cả hai đều không động đậy.
Âu Dương Dạ Trạch rũ mắt, đặt ngón tay cái lên đôi môi nhỏ nhắn của Lâm Nhã Tịnh, sờ nhẹ lên dấu răng in hằn trên đó.
Hắn bất ngờ dịu dàng nói nhỏ bên tai cô: “Không được cắn môi” Lâm Nhã Tịnh hai tay ôm lấy thân thể mình, không nhìn hắn, cũng không nói một câu nào.
Âu Dương Dạ Trạch bất ngờ buông cô ra, đứng thẳng dậy, sau đó bước ra ngoài. Lâm Nhã Tịnh vẻ mặt mờ mịt nhìn hẳn bước ra ngoài, cơ thể cô vẫn không chịu thả lỏng một giây nào.
Cô không biết được khi nào thì hắn sẽ bất ngờ quay lại, nên cô vẫn ngồi rúc người lại, dùng hai cánh tay mình mà bao trọn lấy đôi chân. Không nhúc nhích. Ở dưới phòng khách lúc này xuất hiện một vị khách không mời mà tới, người này cũng không mấy xa lạ với Âu Dương Dạ Trạch.
Hắn tự nhiên ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông bắt đầu đi xuống lầu, cợt nhả: “Chú xuống rồi? Làm nhanh như vậy? Là chú không được hay là cô ấy không được?”
Âu Dương Dạ Trạch làm mặt ngó lơ, điềm nhiên như không nghe hắn nói gì, hỏi ngược lại: “Triệu Tử Mặc, chú đến đây làm gì?” Triệu Tử Mặc cười cười: “Chú đừng tuyệt tình như thế, tôi không phải là giúp chú xử lý ŧıểυ thư họ Trịnh kia sao, dù gì cũng nên nể mặt tôi một chút”
Âu Dương Dạ Trạch liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó không thèm nói chuyện mà đi xuống hầm rượu. Triệu Tử Mặc cũng đi theo. Bọn họ vốn không phải bạn, càng không phải là kẻ thù.
Quen biết nhau cũng chỉ một màn tình cờ qua một cô gái, cô gái này vừa vặn lại yêu một lúc hai người bọn họ. Chỉ trách... Triệu Tử Mặc cũng không thèm đợi Âu Dương Dạ Trạch biết cái gọi là “Khách đến nhà không trà thì rượu”, tự mình chọn một chai rượu rồi đổ ra ly, bất chợt nói lên một câu không đâu không đuôi: “Rất giống”
Âu Dương Dạ Trạch trên tay cầm ly rượu khẽ khựng lại trong giây lát, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ được dưới đáy đôi mắt đen sâu thẳm kia bỗng nổi lên một ngọn sóng nhỏ mơ hồ. Triệu Tử Mặc cũng không vì sự im lặng của ai đó mà cảm thấy lúng túng, hẳn dường như đã quen với sự im lặng này. Vì thế, hắn vẫn mặt dày nói tiếp: “ Đặc biệt là
mỗi lần cắn môi”
Âu Dương Dạ Trạch vẫn không nói gì, như thể Triệu Tử Mặc chỉ là không khí. Một loại không khí ô nhiễm...
Âu Dương Dạ Trạch nhướn mày, cười: “Đêm nay đến đây nói chuyện phiếm?”
Triệu Tử Mặc cười lên sảng khoái. ŧıểυ ma vương này ấy à, thế lực ngày càng cường đại, tính tình cũng ngày càng thâm trâm, nhưng có mỗi thói quen sửa mãi cũng không xong. Chỉ cần hắn nói trúng trọng điểm, người đàn ông này liên sẽ lên tiếng.
Hai người sau đó cũng không trêu chọc nhau nữa, mà là bàn thẳng vào vấn đề chính. Không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo cho dù trong biệt thự đã mở máy sưởi ấm ở khắp mọi nơi.
Dưới ánh trăng len lỏi chiếu mờ ảo vào trong phòng, thật kỳ lạ là nó lại có thể chiếu vào bóng dáng cô tịch kia một cách rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng... Thời gian trôi qua rất lâu, người đàn ông đã quay lại nhưng cô gái ngồi co ro trên giường kia đã ngủ mất. Rõ ràng muốn trừng phạt cô một chút, muốn cho cô hiểu rõ “Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân".
Nhưng người cô muốn nhân từ lại là anh. Người đàn ông kia nhìn cô dường như không biết mệt mỏi, hai ngón tay chơi đùa với một điếu thuốc bạc hà, thì thầm một điều gì đó như tự nhắc nhở với bản thân mình.
Sáng hôm sau, Lâm Nhã Tịnh giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang ngồi ở tư thế cũ, chỉ là không biết ai lại đắp lên cho cô một tấm chăn. Cô mở mắt nhìn xung quanh, không thấy một ai ở trong phòng. Cô chầm chậm ngồi dậy, cẩn thận đi từng bước đến phòng tắm, thấy trong nhà tắm cũng không có ai, trong lòng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ là tại sao thái độ hôm qua của hắn lại thay đổi chóng mặt như vậy, cô đã chĩa súng vào người hắn, hắn tuy tức giận, nhưng đến cuối cùng vẫn là không làm gì cô. Nghĩ lại buổi đầu tiên cô gặp hắn, người đàn ông kia chỉ vì lời nói khiến hắn không vui, hắn liền lập tức phải trả giá đắt, cô không khỏi rùng mình một cái.
Cô của hôm qua đúng thật là quá điên rồi! Sau khi làm vệ sinh cá nhân, Lâm Nhã Tịnh rụt rè đi từng bước xuống câu thang. Cho dù như thế nào, cô vẫn phải ăn để sống, cô vẫn phải cố gắng thích nghi với cuộc sống không mấy tốt đẹp này, cô tin tưởng, chỉ cần cô cố gắng nhất định sẽ có ngày cô thoát ra khỏi đây.
Lâm Nhã Tịnh đi xuống phòng khách, rồi đi qua phòng bếp, vẫn không thấy bóng dáng Âu Dương Dạ Trạch đâu, trong lòng một hơi thở ra, trút bỏ đi không ít căng thẳng.
“A...ŧıểυ thư” - Giọng nói trong bếp vang lên khiến cho cô cũng giật mình mất hết hồn phía, nhìn lại mới thấy được người lên tiếng là Mạc quản gia.
Lâm Nhã Tịnh theo thói quen mở miệng chào một tiếng: “Mạc quản gia, buổi sáng tốt lành”. Mạc quản gia nhìn cô hơi sững sờ một chút, làm cho cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nghĩ lại thân phận của mình, gượng gạo cúi đầu. Cô định quay đầu, trở về phòng của mình.
Lúc này, Mạc quản gia tinh ý, nhìn cô nở nụ cười ấm áp: “ŧıểυ thư, cô đói sao, tôi lập tức bưng đồ ăn sáng lên cho cô”
Lâm Nhã Tịnh nghe thấy lời này liên vội vã xua xua tay, nói: “Không cần, không cần” - Có cho, cô thật sự cũng không dám ăn, có ăn cũng nuốt không trôi. Mạc quản gia dường như thấy được sự tự ti của cô, kéo cô cùng ngồi xuống bàn ăn.