Đợi Phi Quân tỉnh lại, giao cái thẻ nhớ của bà chủ năm trước đưa cho mình đến tay của Dịch Long Huấn, Phi Quân xúc động phát ra tiếng nói.
" Bà chủ sợ khi cậu trở về nước, thế lực không đủ. Nếu như thiếu gia không thể lấy lại được gia tộc, hay xảy ra mệnh hệ gì thì Dịch Tan cũng không thể ȶᏂασ túng được tất cả mọi mặt. Cái thẻ nhớ này là phần tài liệu còn xót lại mà bà chủ đã cất giữ, cái này là quan trọng nhất. Suốt dọc đường đi, tôi đã nghĩ... Nếu như cậu bị điên thật, tôi nhất định sẽ nuốt vào bụng. Sau đó sống chết với Dịch Tan một trận."
Dịch Long Huấn nhìn cái thẻ nhớ nhỏ màu đen trong tay mình, lại nhìn Phi Quân. Hắn thật không ngờ, con người ở trước mắt trung thành với gia đình hắn như vậy.
Lại nhớ đến chuyện năm xưa, hắn hỏi Phi Quân.
" Cha mẹ tôi chết như thế nào ? Anh có thấy không ?"
Phi Quân gật đầu, lén lau nước mắt đáp.
" Ông chủ chết cùng mấy anh em khác, họ đều bị bắn chết. Còn bà chủ cũng vậy, sau khi cho tôi xuống đường hầm bí mật để tôi trơn thoát. Tôi đã bạo gan đi ra ngoài sân vườn, trốn kĩ một góc đã xem chuyện còn lại. Chỉ thấy được bà chủ bắn chết một thuộc hạ của Dịch Tan, sau đó lại bị kẻ kia bắn chết"
Phi Quân nhớ lại năm xưa, anh thấy bà chủ nằm gục xuống sàn tắt thở. Bàn thân không thể làm gì được, chỉ biết ngồi trong bụi cây giữ chặt miệng khóc không thành tiếng suốt một đêm.
Cảm giác ấy...thật không mấy dễ chịu.
Dịch Long Huấn hít một hơi lạnh, gia đình bọn họ lớn lên cùng với thế lực ngầm, không phải chưa từng nghe qua tiếng súng. Vốn dĩ đến cả Dịch Long Huấn cũng thừa biết nếu như có một ngày bị quả báo, hắn chắc chắn cũng sẽ chết bởi một viên đạn.
Nhưng mẹ hắn, một người ít khi tham gia vào chuyện của hắc đa͙σ. Tập trung kinh doanh, suốt ngày sống hòa đồng với mọi người lại nối gót theo chồng chỉ vì đạn mà chết.
Dịch Long Huấn hận, hắn hận chết đi được... Hắn thề, sẽ tự tay mình bắn chết Dịch Tan. Nếu y chết đi, hắn vẫn sẽ bắn thêm mấy phát nữa cho hả giận.
Mấy thuộc hạ khác cũng giận, ông bà chủ đối xử với họ rất tốt. Xem họ như con cháu trong nhà, mặc dù cái chết của hai người không phải là thảm khốc. Nhưng nó lại mang theo biết bao đau thương cùng kí ức buồn.
Ai ai cũng muốn trả thù cho ông bà chủ, không phải người trong hắc bang đều máu lạnh như nhau. Có ơn báo ơn, có oán nhất định sẽ trả.
Phi Quân nhìn Dịch Long Huấn, lưỡng lự hỏi.
" Dịch Tan chắc chắn sẽ làm giả một số giấy tờ để che mắt mọi người. Còn hai ngày nữa hắn sẽ thông báo nắm quyền nhà họ Dịch trên phương diện kinh doanh chân chính... Cậu tính thế nào?"
Dịch Long Huấn ngẫm nghĩ, sau đó sắp xếp những chuyện mình đã chuẩn bị mấy ngày nay lại.
Cố Phi và Hưu Hy đã bàn bạc với mấy bang hội khác xong, ai cũng thù hận Dịch Tan nên đồng ý với Dịch Long Huấn. Viễn Minh còn hack được camera và một tài liệu của Dịch Tan, lấy được giấy tờ giả và bằng chứng hắn buôn bán hàng cấm, việc này sẽ có cảnh sát hỗ trợ.
Tần Liêm và Trắc Ảnh đã bắt được nhiều thuộc hạ của Dịch Tan, bắt lũ kia khai ra những chuyện mà Dịch Tan sắp làm trong buổi sự kiện " giả vờ hoàn lương" sắp đến.
Mọi thứ hắn đã chuẩn bị ổn, Dịch Tan là một kẻ ngu ngốc lại chẳng mưu mẹo. Chẳng qua y chỉ được cái miệng lưỡi ranh mãnh và máu làm liều cho nên mới sống được đến ngày hôm nay. Vì thế, trước khi cha hắn chết... Chưa từng ai kính trọng người chú này của Dịch Long Huấn.
Phi Quân biết Dịch Long Huấn đã chuẩn bị kĩ lưỡng, anh chỉ trấn an người này vài câu.
" Cậu làm gì cũng phải cẩn thận. Cố gắng lết mạng về thắp hương cho cha mẹ, đừng mang cái hồn xuống địa phủ là được"
Dịch Long Huấn gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị đã hiểu. Hắn lạnh nhạt đáp .
" Em hiểu rồi, tối nay em sẽ chuẩn bị. Ngày mai chúng ta rời đi, không ở đây nữa"
Phi Quân cùng đám thuộc hạ đã hiểu, Trương Tuấn Kiện từ nãy đến giờ cũng nghe được đoạn hội thoại của hai người kia. Họ Trương từ đằng sau lưng tiến đến ôm Viễn Minh thật chặt nhưng không nói một lời.
Tần Liêm đút tay vào túi quần, siết chặt hộp nhẫn không buông.
Dịch gia rất lớn, dù có chuẩn bị thế nào cũng xảy ra thương vong không thể tránh được.
Cái gì cần hiểu nên hiểu, cái gì không nên nói thì đừng nói. Đừng khóc lóc trước nhận người sắp phải rời đi. Bởi lẽ nếu làm như thế, họ sẽ không yên lòng.
Phi Quân gật đầu, sau đó nhìn đến ŧıểυ Mao Mao trùm chăn đến quá đầu đang ngủ say. Anh ngập ngừng hỏi Long Huấn.
" Còn Mao Mao, cậu tính thế nào ?"
Dịch Long Huấn liếc mắt nhìn cái chăn đang nhô lên một cục kia. Lòng hắn nặng trĩu không thôi, cảm giác đau lòng này bắt đầu quanh quẩn đến hắn.
Nhưng thù cha mẹ còn chưa trả xong, hắn lại càng không muốn làm nguy hại đến Mao Mao.
Sắc mặt Dịch Long Huấn trở nên lạnh lùng, hắn hít một hơi sâu đáp.
" Sau này sẽ tính tiếp, còn hiện tại... Em không hề quen biết nhóc con này"
Cả phòng bỗng chốc im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào. Bầu không khí này, thật sự quá nặng nề... Nhưng đành phải chịu thôi.
Bỗng nhiên nhóc con trong chăn mớ ngủ, chép miệng ngủ mơ nói.
" Anh...Mì Trứng ơi! Ăn kẹo nhé?"
Chỉ một câu như thế, bỗng nhiên Dịch Long Huấn cảm thấy lòng mình đau như cắt.