" Tai nạn lần này khá nghiêm trọng, theo như tôi thấy ngay cả thuộc hạ của Dịch Long Huấn đều có vấn đề về não y hệt như vậy. Chỉ có một người là phải sống thực vật cả đơi... Bọn họ, e là sẽ mãi ngốc không tỉnh lại được."
" Nó sẽ là kẻ ngốc như vậy thật sao ? Có chắc là sẽ không tỉnh lại không ?"
" Thưa ngài Dịch, quả đúng là như vậy"
Dịch Tự im lặng thở dài một hơi, y đưa bàn tay thô to của mình kệ vuốt đầu Long Huấn, giọng nói đau lòng.
" Thằng nhỏ này đã chịu đủ thiệt thòi, cha mẹ mất, bản thân thì bị tai nạn. Sự kỳ vọng của gia tộc trông chờ vào thằng bé cũn đổ sông đổ biển. Giờ thì nội bộ lục đục, tôi không thể chăm sóc thằng bé được..."
Lặng một tiếng thở dài, xung quanh phút chốc chẳng còn ai nói chuyện. Chỉ còn tiếng cười ngu ngơ của Dịch Long Huấn phát lên, tựa như sự ngây ngô của chính hắn vậy.
Vị trưởng khoa hai bàn tay giấu vào túi áo siết chặt, nhưng ông vẫn cố bình tĩnh nói.
"Tôi có ý kiến này, hay là chúng ta đưa cậu Huấn cùng đám thuộc hạ của cậu ấy vào trại tâm thần Hướng Dương đi. Ở đó điều kiện tốt, bác sĩ nhiệt tình, tôi nghĩ mọi người vào đó ở sẽ rất tốt"
Dịch Tan hai mắt sáng rực, hắn kìm nén cơn vui sướиɠ trong lòng lại, bộ dáng u buồn cuối hỏi Long Huấn.
" Long Huấn... Con nhớ ta là ai không ?"
Dịch Long Huấn hai mắt mở to, môi bĩu ra như đứa trẻ trả lời.
" Là chú... Là chú yêu quái... Hihihi... Chú ơii"
Dịch Tan nhíu mày nhìn Dịch Long Huấn, trong đầu y nghĩ.
" Năm xưa, chính thằng bé này thật khí chất hơn người bình thường, mặt mũi lạnh lùng khó gần. Ngay cả y là chú của hắn còn khó nói chuyện, vậy mà giờ đây nó lại trở thành kẻ ngốc không ra gì.... Đúng là trời tạo cơ hội mà. Như vậy thì lại càng tốt, mình khỏi cần ra tay giết người diệt khẩu. Hiện tại cứ tống nó vào trại tâm thần thì gia tộc sẽ là của mình"
Nghĩ đến đây, Dịch Tan nhếch mép cười khẩy. Y tiến đến gần, xoa đầu Dịch Long Huấn.
" Được, chú sẽ mua thật nhiều siêu nhân cho con. Huấn....ở một nơi xa con cùng các bạn phải ngoan ngoãn có biết không? Đợi chú trả thù cho cha mẹ con xong sẽ đến đón con"
Trưởng khoa nghe vậy liền hỏi.
" Vậy chúng ta đưa cậu Huấn vào trại tâm thần nhé?"
Dịch Tan gật đầu tán thành.
" Được, phiền ngài đưa thằng bé vào trại trong ngày hôm nay luôn. Tối nay có một phi vụ, để thằng bé ở đây chỉ sợ người ở mấy bang hội khác đến tìm"
" Vâng, tôi hiểu rồi"
" Kiểm tra thằng bé một lần nữa, tôi ra ngoài có chút việc một lát nữa sẽ quay lại ngay"
Lời vừa dứt, Dịch Tan mỉm cười xoay người bỏ đi. Để lại một mình Dịch Long Huấn đang chu môi phì nước bọt như một đứa ngốc
" Cạch"
Cánh cửa phòng bệnh vừa đóng lại, vẻ mặt Dịch Long Huấn từ đáng yêu chuyển sang lạnh lùng. Hắn chỉnh lại mái tóc của mình, cười nhếch môi một cái.
" Cặn bả mà cứ tỏ vẻ đa͙σ đức. Dịch Tan! Ông để lộ quá nhiều sơ hở bảo sao mãi vẫn ở dưới chân cha của tôi. Được lắm, tôi có vào bệnh viện cũng không để ông yên ổn đâu.
" Cậu Huấn, nhất định phải trả thù cho ông bà chủ. Tôi đã sắp xếp chỗ ở cho cậu và mọi người rồi. Để tránh nghi ngờ tôi đã để cạnh cậu ở sát phòng một cậu bé bị ngốc khác, nhóc đó rất ngoan nên cậu yên tâm."
Dịch Long Huấn phẩy tay mệt mỏi nói.
" Tùy ông, tôi thì sao cũng được"
Hắn nằm lên giường không nói nữa, hay ty gác lên trán rơi vào trầm tư.
Nhưng hắn không hề biết rằng những ngày bản thân ở trại tâm thần hắn lại từ một thiếu gia trở thành một " Dzú" em bất đắc dĩ. Chậc! Chậc!