Hai cánh mông tròn tròn xinh xinh hiện ra trước mắt. Làn da ấy thật trắng mềm, nếu là ở trong cảnh khác. Nhất định cái mông ấy sẽ được yêu thương vô bờ.
Nhưng ở trong hoàn cảnh này, cái tên lưu manh đó không những xấu tính lại còn ngang ngược không chịu được. Hắn dùng bàn tay to lớn của mình, đánh lên cái mông đó nhiều cái.
Bép! Bép!
Âm thanh giòn tan vang lên, Dịch Long Huấn giữ ŧıểυ Mao Mao trên đùi. Đánh đứa nhóc tội nghiệp.
ŧıểυ Mao Mao bị đánh đau, liên tục gào khóc.
" Đau! Đau quá... Mau buông em ra, anh là đồ đáng ghét !"
Nhóc con khóc thút thít trông đến là đáng thương, nhưng cái tên ngang ngược kia vẫn đánh mông cậu. Miệng gầm gừ.
" Nhóc con này! Không dạy em là không được mà. Hư này! Còn dám hỗn láo nữa không ?"
Dịch Long Huấn cứ đánh, chẳng mấy chốc. Cái mông tội nghiệp kia đã ửng đỏ, toàn những dấu tay của hắn.
Bị đánh đau, ŧıểυ Mao Mao oan ức vừa nấc nghẹn vừa nói.
" Anh...hức, anh là đồ xấu tính...hức. Anh chê em ngốc! Anh không muốn chơi với em. Đã thế sau này anh còn phải đi thật xa... Hức, Mao Mao buồn lắm anh có biết không ? Bây giờ anh lại còn đánh em. Mì Trứng là tên lưu manh, nếu em mà là siêu nhân... Em sẽ đấm anh vỡ mồm."
Sau câu nói ấy chính là một trận khóc lớn của ŧıểυ Mao Mao.
Nhóc con khóc đến nấc lên, cậu khóc vì sự ấm ức của mình. Khóc vì nhớ nhung con người kia, nhưng người kia lại muốn rời cậu mà đi... Và cậu khóc cho chính cái mông đau của mình.
Dịch Long Huấn ngưng tay không đánh nữa, những lời tâm tình của cậu nhóc đã lọt vào tai hắn.
Bàn tay kia vừa dừng lại, ŧıểυ Mao Mao lồm cồm ngồi gập đầu gối lại, dùng cái áo của mình che chắn đi \*\*\*\*\* \*\*\* nhỏ nhỏ kia. Tay còn lại dùng để dụi mắt, khóc thút thít.
Dịch Long Huấn nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu thì bao nhiêu lòng tự tôn cũng sập đổ. Hắn vuốt nhẹ má cậu, nhỏ giọng nói.
" Mao Mao ngoan không khóc, anh Mì Trứng xin lỗi"
" Đáng ghét! Đánh cái mông đau đau rồi còn xin lỗi. Muốn cái khác !"
ŧıểυ Mao Mao bắt đầu ra đòi lại lợi thế của mình, Dịch Long Huấn nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu.
" Làm sao ? Em muốn gì ?"
" Hôn một cái!"
Nhóc con trả lời rất dứt khoát, còn chu cái miệng nhỏ ra đòi hôn.
Dịch Long Huấn bỗng nhiên phì cười, giờ đây. Cảm giác bài xích đối với cậu cũng không còn nữa. Hắn thầm nghĩ.
" Mặc kệ vậy, yêu ai cũng được. Miễn bản thân hận phúc và không hối tiếc là được."
Nói đến đây, Dịch Long Huấn nhẹ áp môi mình lên môi cậu.
Môi của nhóc con rất mềm lại còn nhỏ. Vừa nãy nước mắt có chảy xuống nên còn vấn vương chút vị mặn. Hắn hôn đến nghiện, nhẹ mυ"ŧ môi cậu thật lâu. Đến khi nhóc con thở phì phò hắn mới thả ra.
ŧıểυ Mao Mao đôi mắt long lanh nhìn hắn, khẽ nói.
" Anh Mì Trứng... Đừng ghét Mao Mao có được không. Mao Mao tuy ngốc nhưng thích anh, thích rất rất nhiều. Anh ghét em em ăn cũng không ngon, cái chỗ đập bình bịch này cũng rất đau"
Trong kí ức mỏng manh của cậu, Trương Tuấn Kiện đã từng giải thích yêu là gì, thầm thương một người là gì. Nhóc con này chỉ có chút ăn nói ngốc nghếch, trí não như con nít nhưng vẫn hiểu được nhiều cái. Nhất là trong quá khứ, Dịch Long Huấn đã từng xuất hiện... Khiến cậu dù hóa dại vẫn ấn tượng với hắn nhất.
Chuyện sau này, cứ để sau này tính vậy. Nhưng chuyện trước mắt, Dịch Long Huấn cười cười, véo mũi nhóc con. Ôn nhu trả lời.
" Ngoan, anh xin lỗi. Anh cũng thích em"
ŧıểυ Mao Mao cười hì hì, đưa tay bưng má Dịch Long Huấn, lại hỏi.
" Thích thật không ? Anh thích em thật hả? Vậy anh có đi không ?"
Dịch Long Huấn hôn lên tay nhóc con, khẽ đáp.
" Anh phải đi thật "
ŧıểυ Mao Mao mắt rưng rưng, khẽ hỏi.
" Tại sao?"
" Anh sẽ đi, nhưng anh sẽ mang em theo. Em đừng đi với người khác, sau này anh nuôi em nhé ?"
Nghe đến đây, nhóc con mừng rỡ hỏi lại.
" Thật không ? Anh sẽ đưa em đi sao?"
" Thật! Nhóc con, anh thích đứa ngốc này mất rồi"
ŧıểυ Mao Mao mừng còn hơn trúng số độc đắc, vội vui vẻ reo hò.
" Anh Trứng là nhất. Yayyy! Mao Mao có thể đi với anh rồi"
Nhóc con vui đến độ cười tít cả mắt, Dịch Long Huấn cũng biết rõ người đồng hành với mình sau này là ai. Nhìn nhóc vui vẻ thế này, anh cảm thấy... Thật may vì mình nhận ra được tình cảm sớm.
Nhưng mà, việc trước tiên hắn cần làm bây giờ.... Chính là....
Mặc quần cho cậu nhóc này, để tồng ngồng phơi chim thế kia là không được rồi.