Thời gian trôi qua nhanh, nếu ở mãi một nơi thì đó chính là thói quen, là một phần trong kí ức của chúng ta. Mặc dù tình thế bắt buộc, nhưng ở lâu chúng ta sẽ hòa nhập với cộng đồng. Chẳng hạn như Dịch Long Huấn, từ một đại thiếu gia lạnh lùng trở thành... Một con người sống hòa thuận hơn chẳng hạn.
Ví dụ như bây giờ, căn phòng bệnh của hắn mấy tháng trước còn yên tĩnh đến buồn bã thì bây giờ nó lại khác xưa hơn nhiều. Nắng vẫn chiếu qua khe cửa sổ, người trong phòng vui vẻ với nhau không mang theo hận thù.
" Mấy tên siêu nhân đáng ghét? Các ngươi nghĩ có thể giết được chúa tể bóng đêm là ta sao ? Mau xem sự lợi hại của ta đây... Kyaaaa!"
Cố Phi trên đầu đội một cái mũ bảo hiểm mới mượn của cô y tá dưới tầng, miệng đeo khẩu trang cũng mới mượn nốt. Sau vai anh quấn chiếc mềm giả làm khoăn choàng, giả vờ tung ra mấy cú chưởng như phim kiếm hiệp về phía đám người Trắc Ảnh và ŧıểυ Mao Mao, trông chẳng khác gì lũ trẻ con tự tìm niềm vui cho mình.
Trắc Ảnh ôm vai của ŧıểυ Mao Mao ghìm cậu ngồi xuống, đoạn hét lên.
" Siêu nhân gà con, mau nấp đi"
" Nấp thôi"
ŧıểυ Mao Mao đổi cái mũ len màu vàng trùm kín cả đầu, cố gắng làm lại động tác nhào lộn của Trắc Ảnh. Nhưng sự thật là đời không như mơ, Trắc Ảnh là người đã được trải qua huấn luyện. Thân thể nhanh nhẹn nên chuyện lăn lộn này rất dễ dàng, còn ŧıểυ Mao Mao... Hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi lại đi chơi, làm sao mà có thể bắt kịp được người có trí não bình thường.
Cố Phi thân thể nhanh nhẹn túm lấy cổ áo của ŧıểυ Mao Mao, sau đó lên vác lên vai. Vẻ mặt anh đắc thắng nói.
" Ui con trai, ta bắt được con rồi nhé. Ha ha.... Tối nay làm món gà nướng thôi"
ŧıểυ Mao Mao cả người vùng vẫy không chịu thua, đã thế còn chơi xấu gào khóc to.
" Này...anh sao bắt Mao Mao hả, không chịu đâu. Anh chơi xấu...em sẽ méc anh Huấn"
Tiếng khóc gào của thằng nhóc này thật không tệ chút nào. Dịch Long Huấn bị tiếng khóc làm phiền thì cũng không chịu nổi, hắn lườm Cố Phi ra vẻ cảnh cáo.
" Lớn to xác ăn hiếp một đứa con nít, cậu bị làm sao thế hả ?"
Cố Phi đặt ŧıểυ Mao Mao đang khóc thút thít xuống giường, vẻ mặt không cam lòng đáp.
" Chơi thua còn mít ướt, rõ ràng là nhóc này chơi xấu mà? Sao cậu lại đổ thừa tôi hả?"
Dịch Long Huấn phất tay tỏ vẻ không muốn nghe Cố Phi giải thích, mấy anh em khác cũng nhìn anh với vẻ mặt khinh thường vì bắt nạt trẻ em. Cuối cùng họ Cố đành phải dở khóc dở cười ngồi xuống cạnh ŧıểυ Mao Mao nói.
" Này! Đừng khóc nữa, yêu quái bị tiếng khóc của siêu nhân gà con dọa cho sợ hãi rồi. Ba Phi về với con rồi đây"
ŧıểυ Mao Mao nhìn thấy Cố Phi đã xuống nước nhận thua thì lập tức nhanh chóng nín khóc, một ngón tay của cậu đỉnh nhẹ lên trán Cố Phi. Sau đó nói.
" Biu~ yêu quái chết hẳn chưa ?"
Cố Phi giả vờ ôm tim, ngất ra giường đáp.
" Hự! Yêu quái chết tươi con đười ươi"
Nhìn Cố Phi le lưỡi giả chết ai cũng cười, ŧıểυ Mao Mao có lẽ là người vui nhất. Cuộc sống trong trại của cậu giờ đây lại thêm nhiều kí ức mới, chính nhờ những con người này.... ŧıểυ Mao Mao có lẽ sẽ không bao giờ chịu thêm một chút ám ảnh về quá khứ nào nữa.
Bọn họ hội tụ đủ trong phòng của Dịch Long Huấn, đợi đến khi ŧıểυ Mao Mao chơi đế mệt lã người ngủ say thì mới bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Thời gian này đám người bọn họ vẫn chưa thể liên kết hết với mọi người ở bên ngoài. Việc tìm ra người trợ giúp ở đây cũng không hề dễ dàng gì cho cam, Tần Liêm mỗi ngày đều ra ngoài điều tra một chút. Còn mấy người kia đôi khi cũng sẽ trốn ra bên ngoài, người thì đi thuyết phục các bang khác, người thì cố nắm bắt được tình hình của Dịch Tan.
Gia tộc họ Dịch làm việc trong thế giới ngầm này đã đủ lâu, thế lực cũng đủ để che mắt nhiều nơi. Dịch Tan là một con cáo già đội lốt người, y thản nhiên ra tay phá hoại nhiều bang hội khác cũng khiến việc tìm người trợ giúp trở nên khó khăn hơn.
Bọn họ bàn bạc một lúc thì trời cũng đã bắt đầu tối, Tần Liêm ăn một chút cơm rồi theo như nhiệm vụ đã được giao phó. Tiếp tục ra ngoài điều tra tin tức.
Thân người đô con sải bước trên hành lang trắng của bệnh viện, vẻ mặt của Tần Liêm vẫn không hiện rõ cảm xúc. Dáng vẻ thô lỗ của hắn khiến nhiều người khó tiếp xúc...một nam nhân khó chịu như thế này, quả thực rất ít ai dám động vào hắn.
Bác sĩ Tiêu Anh theo như thường lệ đi đến phòng của Mao Mao để khám cho cậu, nào ngờ lại chạm phải con gấu to bự họ Tần này.
Hai người giáp mặt nhau, Tiêu Anh bị dáng vẻ " đòi nợ thuê" của Tần Liêm choáng ngợp, chỉ còn biết cách cười ngượng nói.
" Anh Tần! Ch...chào anh. Đến giờ anh ra ngoài đó sao?"
Tần Liêm nhìn vị bác sĩ nhỏ con mặt trắng này từ trên xuống dưới. Xác định bác sĩ không bị gì mới đáp.
" Ừm! Cậu đi tiêm thuốc sao?"
" Đúng vậy!"
" Được rồi! Tôi không rãnh, lần khác nói chuyện"
Sự cọc cằn của Tần Liêm khiến cho không ai muốn lại gần, kể cả là một người thân thuộc như Tiêu Anh cũng vậy. Vừa được hắn "ban lệnh" đi, bác sĩ nhỏ bé lập tức co người lách qua hắn.
Nào ngờ, lúc Tiêu Anh vừa đi một chút thì có một bàn tay xấu xa bóp lấy mông cậu. Tiêu Anh giật thót mình, cả người như con thỏ sắp bị người ta làm thịt run rẩy hỏi.
" Anh...anh làm gì đấy?"
Tần Liêm phì cười, nhìn lấy bàn tay mình vừa bóp mông ai kia. Vẻ mặt thỏa mãn nói.