Nàng kinh ngạc níu tay áo vị đại phu hỏi đi hỏi lại ngàn lần. Sau khi nghe đến lần thứ một ngàn vị đại phu ấy thừa nhận, nàng ngồi xuống giường thở dốc.
Nàng có thai với Thiên Phong rồi, là nàng có tiểu hài tử đó ! Nàng thụ thai đó ! Nàng có hỉ sự đó nha !
Bất giác, nàng nhảy cẫng lên, chạy quanh phòng, phi thường hứng thú la hét thật to. Rồi, nàng chợt nhớ ra đang mang tiểu hài tử trong người, vội dừng lại, cẩn trọng đi từng bước nhỏ, tay không ngừng vuốt ve cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình. Nàng có thể cảm thấy tiểu bảo bảo đang đạp nha [ặc, mới một thời gian ngắn thôi tỷ, tiểu bảo bảo nào đạp cho tỷ cảm nhận chứ ?]
Mang thai … mang thai … phải làm gì nhỉ ? Lúc nàng đọc sách từng đọc qua, nhưng sao giờ quên sạch rồi ?
Nghỉ dưỡng ? Uống thuốc bổ ? Nghe nhạc thính phòng ? Ăn nhiều một chút … Hay là vào bệnh viện dưỡng thai ?
A, đi siêu âm !
Nàng quơ vội vài bộ xiêm y, đi ra đến cửa thì chợt nhớ đây là thời cổ đại, máy đâu ra cho nàng siêu âm chứ ?
Nàng muốn khóc a, làm sao giờ, nàng bối rối quá ! Phong ca, Chung lang, Đại sư phụ, Lão tướng công mau về cứu ta a !
Khi Thiên Phong hắn về đến Nghinh Thiên viện, vẻ mặt hớn hở đã ngay lập tức bị bộ mặt ròng ròng nước mắt của nàng dọa cho sợ hãi. Ai đã ăn hiếp nàng chứ ? Hắn nhất định đem kẻ đó ra băm làm thịt viên xâu chuỗi lại nướng lên quăng ra đồng hoang nha.
Hắn gặng hỏi, nàng chỉ lắc đầu nguầy nguậy, nhất mực chỉ vào bụng mình, lại vuốt ve nó đầy thương yêu. Hay nàng trúng cổ trùng ? Khó ở trong người ? Đau bụng ? Nhưng làm sao vuốt nó đầy yêu thương vậy chứ ?
Thụ thai à? Không lẽ nào, hắn và nàng …
Ầm ầm ầm ! Sét đánh ba tiếng ngang đầu hắn. Hà cớ gì không được cơ chứ ?
Hắn đúng là siêu siêu siêu ngu. Nàng là có thai với hắn đó !
Hắn tròn xoe mắt vuốt ve bụng nàng. Con của hắn đang đạp kìa [lại nữa, thật nó có đạp à *đưa tay sờ* … Phong ca : tiến thêm tấc nữa ta chặt tay ngươi … Ta : *rút tay về*]. Con a, con a, nhất định con phải giống ta a, đừng giống vẻ mặt ngây ngốc dễ câu dẫn nam nhân của nương con. Còn nữa, nhất định phải thông minh mẫn tuệ như nương con, hào sảng tiêu dật như phụ thân, có biết không ?
Hắn ngây ngô cùng nàng ngồi mãi trên giường, tay cứ để vào bụng, hào hứng nói cười, đôi lúc lại rì rầm trò chuyện, hắn còn hát khe khẽ nữa chứ.
Thế là, từ khi thụ thai, và từ khi báo cho Thiên Phong biết, nàng bỗng chốc trở thành mễ trùng.
Suốt ngày chỉ có ăn, uống thuốc bổ, nghỉ ngơi, đi dạo mát một vòng Nghinh Thiên viện, còn có không được hoạt động mạnh, phải biết giữ ấm. Nàng muốn khóc nha. Thân thể ngày càng béo tròn, lại thêm lúc nào cũng quàng một đống áo ấm trên người, cứ đều đặn sau khi ăn cơm là uống thuốc bổ. Nàng thật thấu hiểu nỗi khổ của người làm mẹ rồi a !
Nàng bưng chén thuốc bổ vừa đắng vừa chua lên, nhắm mắt uống hết dưới ánh nhìn vui vẻ, hài lòng cuảThiên Phong. Híc, sợ thực a, vì thứ thuốc dưỡng thai này mà nàng ăn thứ gì vào cũng có cảm giác vừa đắng vừa chua, lại thêm cứ bị thai hành, ói suốt ngày, vậy uống thuốc bổ làm gì chứ, cuối cùng cũng ra cả thôi mà.
Cứ thế đều đều từng tháng trôi, uất hận trong nàng ngày càng lớn. Ủy khuất cho nàng a, sắp bị ‘ngược đãi’ đến chết rồi. Ô ô, con ơi, chừng nào con mới ra đời vậy ?
Tiểu bảo bảo của nàng là ngoan nhất trần đời, vì vậy, chẳng đợi nàng cầu khẩn thêm, nó liền cựa mình đòi ra ngoài, có điều làm không khéo léo, làm nàng thấy bụng đau dữ dội. Mặt mày tái mét, mồ hôi đầm đìa, nàng la toáng ên, đến mức cả Đại sảnh cũng nghe :
– Lão tướng công, thiếp sinh con !
Tức thì, Thiên Phong lao ngay vào cùng một bà đỡ, sau đó lại phải quay ra ngoài, đứng ngồi không yên nhìn cánh cửa đóng chặt, nghe tiếng rên la của Quân nhi. Sao lại đau thế chứ ? Nàng có sao không ?
Hắn cứ đi qua đi lại, lo lắng không thôi. Là trai hay gái đây ? Nó có ngoan ngoãn nghe lời cha không? Phải giống cha, đừng giống mẹ có vẻ mặt câu dẫn nam nhân. Còn nữa, phải thông minh mẫn tiệp, phải …
Cánh cửa kẹt mở, bà đỡ bước ra, mang theo hai cái bọc nhỏ màu đỏ.
– Chúc mừng lão gia, là một tiểu thư và một công tử.
Hắn mừng đến suýt khóc thét rồi, a a, phải phải, đặt tên thế nào đây ? Con gái tên là Chung Thiên Quân, con trai tên là Chung Lâm Phong, thế nào hả ? Nghe tên, ai mà chẳng biết hai tiểu bảo bối này là con của hắn và nàng chứ. A, hảo, quyết định vậy đi !
Hai tiểu bảo bối dễ thương, bụ bẫm, kháu khỉnh này là của hắn nha!
Thật phấn khích !
Thanh đệ à, đệ làm cữu cữu rồi đó !
Ta sẽ đợi chúng lớn, dẫn chúng đến bái tạ đệ !
Nghe nói, sau này công phu thay tã chăm con của Thiên Phong cũng không kém công phu võ công là bao.
Nghe nói, Lâm Quân nàng sau này an nhiên nghỉ ngơi, giáo dục con cái văn chương thi phú.
Nghe nói, cả hai đứa đều giống cha, thông minh mẫn tiệp như mẹ, đại danh đỉnh đỉnh uy chấn giang hồ !
Nghe nói, Chung Thiên Quân là đệ nhất tài nữ của Ma giới, thân có dòng máu Hồ ly và cả tiên tử, sắc đẹp quyến rũ lòng người, sau kết hôn cùng Đại Ma vương mới nhậm chức.
Nghe nói, Chung Lâm Phong đại danh đỉnh đỉnh, tiêu sái phiêu dật, khiến nữ tử tam giới chết mê, nhưng vẫn không động lòng, sau lại yêu và cưới con gái cố nhân cuảThiên Phong. Còn việc cố nhân này là ai hạ hồi phân giải.
Ta cam đoan a, những điều nghe nói này hoàn toàn đúng !