Hắn nắm tay nàng bay lên Thiên cung, ung dung bước đến Nam Thiên môn. Vừa nhác thấy bóng nữ tử áo trắng hôm nọ, một đám lính canh cửa có lòng đam mê cái đẹp vội chạy ra xem, nhanh chóng rụt đầu kinh hãi khi thấy Nghinh Thiên Đại vương đại danh đỉnh đỉnh tiêu sái cùng bước vào.
Nửa cái liếc mắt hắn cũng không quăng ra, chỉ một lòng ngắm nhìn nàng, giọng lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm :
– Mau nói với cái lão bất tử Ngọc Hoàng kia có Nghinh Thiên Ma vương Chung Thiên Phong đến, cần cầu kiến.
Một bọn háo sắc đồng loạt rét run, tranh nhau chạy vào, chẳng mấy chốc đã để lại trơ trọi Nam Thiên môn không ai coi sóc.
Không đợi lâu, một đám quân binh đã vội vàng xông tới, dàn sẵn trận địa, chỉ chờ một cái phất tay của ‘lão bất tử’ đang ngồi trên ngai vàng được mười tám hộ vệ khinh ra kia là lao vào chém giết.
Thiên Phong nhàn nhã nhìn xung quanh, nhếch môi cười, không thèm thi lễ, chỉ khẽ gật chào Cửu hoàng tử một cái, mà căn bản cái gật chào ấy Đạm Thanh kia coi như không thấy rồi :
– Ai, Ngọc Hoàng chĩa đao thương vào hai người không hề có tùy tùng nào, chỉ mang theo thanh kiếm hộ vệ này liệu có quá đáng không vậy ?
‘Lão bất tử’ kia không vừa, đáp lại :
– Vậy Ma vương đại danh đỉnh đỉnh nói cho Trẫm biết, tiểu cô nương đi cạnh ngươi có thể hại chết một Hộ vệ của Cửu hoàng tử, điểm huyệt toàn bộ lính canh cửa Nam Thiên môn, ta có nên phòng bị thế này không ?
Nhàn nhã phẩy tay a. Quả thực lão Ngọc Hoàng này quá là lo xa, lại còn mồm mép. Bất quá nên hỏi ngược lại rằng Hữu hộ vệ kia dùng ma thuật gì đến nỗi nội thương trầm trọng mà chết, lại càng phải hỏi đám lính canh vì lý do gì mà cả đám không đối địch nổi một tiểu cô nương tay không tấc sắt, chỉ dùng công phu điểm huyệt mà phá Nam Thiên môn.
Nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt Thiên Phong, ‘lão bất tử’ lạnh nhạt buông một câu :
– Ban tọa !
Ghế nhanh chóng được mang ra, nhưng chỉ có một cái.
Hắn nhíu mày :
– Vì lý gì chỉ có một cái ?
Ngọc Hoàng cười mà như không :
– Vì sao ta phải ban tọa cho kẻ đã hại chết một Thiên tướng của ta ?
Hắn quay sang nàng, ôn nhu mỉm cười, khiến cho toàn bộ tiên nữ đứng quanh đấy thoáng chốc ngẩn ngơ :
– Quân nhi, mau ngồi đi, ta đứng là được rồi.
Nàng cũng cười, ôn nhu đáp lại hắn, mặc kệ đám Thiên binh Thiên tướng đang đờ người ra ngắm nhìn nàng :
– Thiếp không cần ngồi, Chung lang, mau ngồi đi, đừng làm Ngọc Hoàng mất hứng.
Một cái nhấc tay, chiếc ghế đã bay xa trăm thước :
– Vậy thì không cần ngồi nữa, ta đứng với nàng. Ghế cũng đã vô dụng, vậy vứt đi thì hơn.
Toàn bộ người đứng chung quanh lúc ấy sắc mặt đồng loạt biến chuyển. Có thể cảm nhận được sau khi tiếng ghế xé gió bay đi mờ nhạt dần thì toàn bộ Thiên binh Thiên tướng cùng cung nữ quanh đấy nhất nhất cùng hít vào một lượt. Đạm Thanh hắn ta thủy chung vẫn lãnh đạm nhìn khung cảnh này, trong mắt đã mất đi ngạo khí vốn có, nay chỉ bình lặng như nước hồ thu. Ngọc Hoàng thì không như vậy, bừng bừng lửa giận chỉ phán một câu ” Bắt lại, nhốt vào Đại lao” rồi đi mất.
Một giọng nữ uyển chuyển vang lên, khiến đám người đang lục tục rời đi vội quay lại :
– Không cần, người các ngươi cần là ta, hà cớ gì bắt Chung lang ?
– Chàng mau đi đi, đừng lo cho thiếp. Thiếp tự biết xoay sở.
Nói rồi, thân thủ mau lẹ bay đến dùng một chưởng đẩy hắn ra khỏi Nam Thiên môn, vừa lúc bọn lính gác đóng cửa lại, dán bùa chú lên. Một nụ cười nhẹ nở, nàng đứng yên mặc cho bọn chúng bắt giữ.
Hắn đứng ngoài Nam Thiên môn, muốn phá cửa mà vào, nhưng mỗi lần động đến cửa đều bị ngăn cản, bật trở về. Bất đắc dĩ, hắn phải bay xuống dưới, quyết tập hợp Ma giới đánh một trận.
Vừa trùng phùng, sao lại quá nhanh lại rời xa ?
Thiên giới – Ma giới, chính – tà trước giờ phân rõ. Nhưng lần này ai mới là chính, ai là tà đây ?