Ta níu chặt vị lão ca này, bay, bay, bay, bay đến một ngọn núi to. Đến một tòa lâu đài trên núi, lão ca thả ta xuống, tùy tiện đạp cửa mà vào. Lão ca này thật sự mạnh nha, ta có thể nương nhờ được. Cánh cửa to nặng vậy mà lão ca đạp cứ như ta đạp cánh cửa phòng ta [Quân tỷ thật là … Quân nhi : ngươi viết ra còn kêu ca gì nữa, cái đó không phải ngươi sao y bản chính tính cách của người sao ? … ta : hảo, muội có lỗi] Ta theo hắn đi vào đại điện trang hoàng lộng lẫy, kim ngân châu báu sáng lòe khắp nơi, đang bước thì bỗng thấy mềm mại quanh ngưới. Kinh ngạc, một bộ trang phục cổ trang mỏng mềm bằng lụa không biết từ lúc nào được mặc chỉnh tề quanh người của ta. Hàng chục tiểu nha hoàn và tiểu nô đi lại tấp nập thấy hắn vào nhanh nhanh thoắt thoắt xếp thành hai hàng tăm tắp, cung hô :
– Cung nghinh Đại Vương du ngoạn trở về !
Rồi không hẹn mà cùng làm, cả một bọn nhìn ta ngó nghiêng, sửng sốt ý như hỏi con tiểu nha đầu này là ai ? Lão ca kia phóc lên ghế ngồi, thanh âm sang sảng truyền ra khiến ta phát ngượng vì hàng trăm ánh mắt tức tối dồn về :
– Tiểu nha đầu, đến bên cạnh ta !
Hảo, đến thì đến, ta bước lên cạnh hắn, do dự chưa biết gì, thì hắn nắm tay ta, gắt gao ôm ta vòa lòng, bắt ta ngồi lên đùi hắn, truyền thêm một lệnh nữa khiến ta muốn xuyên không đi đến thời đại khác cho xong :
– Từ nay, tiểu nha đầu này là a hoàn riêng của ta, chỉ hầu hạ cho ta, ai bắt nàng làm việc gì khác, ta sẵn lòng đáp ứng nhu cầu tự sát của kẻ đó !
Mấy con mắt đang bày mưu tính kế hãm hại ta đồng loạt cụp xuống, trăm người như một cùng hô :
– Thưa Đại Vương, chúng nô tỳ đã nghe !
Hắn cho mọi người lui xuống, một mình trong đại điện với ta, vẫn gắt gao ôm ta không rời. Trên dưới một lượt ngắm ta, tiện tay ăn đậu hũ. Ta nhíu mày, chợt nhớ chưa biết cao danh quý tánh của hắn, thuận tiện nói ra :
– Lão ca ca, huynh tên họ là gì ?
Hắn cưới sang sảng, ôn nhu trả lời :
– Ta mới 2000 tuổi, không nên gọi ta như vậy. Ta họ Chung, tên gọi Thiên Phong, là Đại Vương ngọn núi này, được tôn xưng Nghinh Thiên Đại Vương [được hay tự tôn xưng đây Phong ca … Thiên Phong : tay ta mà không bận ăn đậu hũ tỷ tỷ ngươi thì ta đã một chưởng đánh chết ngươi … ta : hảo, đánh đi, ta cho ngươi và tỷ ấy ngàn kiếp luân hồi hữu duyên vô phận … Thiên Phong : ta thua mỗi ngươi và Quân nhi ><]. Hảo hảo gọi ta một tiếng Phong ca là được.
Ta bâng quơ trả lời :
– Ta tên Lâm Quân, họ Tuyên, vốn không hiểu sao lại đến đây, năm nay chỉ mới 16 tuổi, hiện giờ tứ cố vô thân.
Hắn nhìn ta ai oán, bất giác thở dài một tiếng. Im ắng. Nửa ngày sau, ta nghiệm ra điều gì, kinh hô hét lên :
– 2000 tuổi ? Ngươi nói ngươi 2000 tuổi ? Không lẽ là Hồ ly ? ai da, đại lão lão …
Hắn sa sầm nét mặt, tay ngừng vuốt ve khắp chốn trên người ta, nắm lấy tay ta ôm vào trước ngực, trầm giọng giáo huấn :
– Gọi ta Phong ca. Ta chính thực Hồ ly, tu luyện lâu năm, nhờ thiên duyên nuốt được một viên Hoàn mệnh chân ngọc đan, tăng thêm mười ngàn năm công lực, đáng ra là tiên trên trời, nhưng ta không thích, muốn du ngoạn sơn thủy, nên xuống đây lập ra cung điện này. Tuy nói ta 2000 tuổi, nhưng còn lâu mới là lão lão của nàng. So với nhân giới, ta nay cùng lắm 20 tuổi thôi. Nàng không cần cung kính như thế.
Ắc, rơi vào tay Hồ ly thật rồi sao ? Vậy sau này ta thế nào đây ? Làm nha hoàn cho hắn, không phải là dung nạp chân khí cho hắn luyện công đó chứ ? Thảm rồi a !
Bất giác ta buột miệng hỏi một câu ngu nhất trên đời :
– Phong ca, Quân nhi phải hầu hạ thế nào đây ?
Hắn cưới bá đạo, ôm bổng ta lên, bế vào trong phòng.