Trời không phụ lòng người, đêm đến thực nhanh, tưởng như chỉ chớp mắt vài cái.
Đêm ấy, triền miên mãi không dứt. Từ rất sớm, đèn trong Nghinh Thiên viện đã tắt. Thảng hoặc nghe tiếng người rì rầm nói chuyện rồi lại tĩnh lặng.
Mấy hôm như vậy trôi qua, mãi cho đến vài tháng sau.
Đêm nay, trăng cũng rất sáng. Đèn trong Nghinh Thiên viện cũng đã tắt từ lâu. Toàn khung cảnh tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng thở gấp kéo dài.
Một bóng đen xuất hiện trong màn đêm. Nhẹ nhàng như không hiện diện, hắn lướt nhanh trên những mái nhà. Dừng lại ở Nghinh Thiên viện, một đốm sáng lóe lên, bay vào trong phòng của Thiên Phong. Một tiếng động vang lên, cho biết mũi phi tiêu đã thực hiện thành công nhiệm vụ gây chú ý. Bóng đen ấy vội ẩn nấp vào một góc nhà, thay vào đó là một bóng đen nữa xuất hiện, vừa vặn thu hút chú ý của Thiên Phong. Hắn đuổi theo bóng đen ấy, hoàn toàn không hay biết mình đã rơi vào thiên la địa võng.
Bóng đen đầu tiên bay vào trong phòng, nghe được một thanh âm ngọt ngào vang đến :
– Phong ca ?
Hắn theo hướng phát ra tiếng nói tiến đến, điểm huyệt nữ nhân ấy, dùng nội công bí thuật Đoạn Tuyệt Huyền Môn phong tỏa ký ức. Sau đó, một cái phi thân đã đằng vân lên Thiên giới.
Sau một hồi đuổi bắt, Thiên Phong cũng tóm được hắc y nhân kia. Vừa tóm được, tên ấy đã vận nội công cho đứt hết kinh mạch tự sát. Hắn buông rơi tử thi, kinh hô một tiếng rồi phi thân về lại Phong Nguyệt cung :
– Chết, mắc mưu !
Về đến nơi, quả thực Quân nhi đã biến mất.
Hắn đứng sững như đã hóa đá, bất giác đi đến gốc mai tuyết hồi ấy. Hắn đợi, đợi đến khi sương đã ướt đẫm toàn thân, đợi đến khi bình minh hé rạng, nàng thủy chung vẫn không xuất hiện.
Nộ khí dâng trào, hắn đấm mạnh vào cây mai tuyết khiến lá cây rơi rụng lả tả.
Hắn đã thất hứa, hắn đã không bảo vệ được nàng. Hắn không cùng nàng được ở chung cả đời.
Nàng biến mất nhanh như cách nàng đến, đột ngột và khiến người ta hụt hẫng.
Bây giờ, hắn có thể đòi ai trả nàng lại như hắn đã từng đòi nàng ?
Sương và lá cây cùng hoa mai tuyết phủ kín người hắn. Hắn bây giờ có như người tuyết không ? Người tuyết … ngày ấy nàng đã từng nói nếu dùng tuyết nặn thành hai viên tròn chồng lên nhau, sẽ có một bức tượng tròn tròn giống hệt hắn. Nàng còn hứa, đến khi tuyết rơi sẽ nặn cho hắn xem. Nhưng bây giờ …
Nước mắt tuôn chảy, thực mặn.
Hắn lại như cũ, không ai bên cạnh, không ai yêu thương, không ai chăm sóc. Hắn căn bản, mãi mãi mồ côi, đơn độc. Hồ ly, căn bản chỉ là một mình, không thể có ai bên cạnh.
Từ khi sinh ra, hắn đã không có ai. Cái tên Chung Thiên Phong là hắn tự đặt. Chữ Chung trong chung tình, ý muốn có một ai trọn đời đời kiếp kiếp luôn bên hắn. Thiên Phong là ngọn gió của trời, ý muốn tự do tự tại, đi đến đâu, làm điều gì cũng không ai ngăn cản. Nguyện vọng nhỏ nhoi của hắn, hình như mãi không thực hiện được.
Mưa bay phất phới, nhưng sao không đông thành tuyết ?
Chỉ cần có tuyết, nàng sẽ trở lại, thực vậy không ?
Hôm sau, Phong Nguyệt cung có tang sự thực lớn.
Duy chỉ có bài vị để trên chiếc bàn trong phòng của Thiên Phong, còn cỗ áo quan thì không thấy khinh ra, cũng không thấy chôn cất.
Hắn tối nào cũng ôm một chiếc áo bằng lụa, khi ngủ liên tục gọi một cái tên :
– Quân nhi …
Sáng nào cũng vậy, đến cây mai tuyết ngồi đợi, khi chiều đến lại ra cánh đồng xưa dõi mắt ra xa.
Thi thoảng, một tiếng cười ai oán vang lên. Thỉnh thoảng, một tiếng hú bi ai sầu khổ lại vang vọng.
Khiến người ta rùng mình.
Còn nàng, sao mà nghe tiếng cười ấy quen thế. Còn nàng, sao mà nghe tiếng hú ấy thân thuộc thế. Nhưng, nàng không thể nhớ ra người ấy là ai.
Ký ức của nàng mịt mờ. Nàng chỉ biết, tên mình là Tuyên Lâm Quân