Sắc mặt nàng thoắt biến, màu thay đổi liên tục, cuối cùng khi đã đỏ lên thì mới dừng lại. Đầu nàng bốc khói, chân dậm đùng đùng đi về phía Nghinh Thiên viện. Hắn nín cười, giả lơ đi theo, làm nàng càng thêm ấm ức trong lòng. Nàng như thế này rốt cuộc vì ai chứ. Thật mất mặt quá đi, đi đến nơi đâu cũng có bóng dáng hắn, thật muốn giận cá chém thớt mà.
Hắn cười cười, giả tảng đến bên nàng hỏi thăm :
– Nàng vì sao vẻ mặt khó coi như vậy ?
Giả ngây dọa nàng chắc ? Hảo, giả ngây thì giả ngây, nàng không sợ a. Nàng cũng cười cười, đáp lại hắn :
– Muội đâu có khó coi, chỉ là, bị Phong ca bạo ngược nên có hơi bực một tí thôi
Nghẹn phải xương rồi a. Nàng giận hắn rồi. Hắn vò đầu bứt tóc khổ sở than với Ma vương [huynh tự kỉ à, huynh là Ma vương chứ còn ai vào đây ? … Phong ca : bị giận rồi a, cái gì cũng không thể nhớ được] Nhìn nàng tủm tỉm cười, hắn cư nhiên muốn đập đầu vào tường mà chuộc lỗi, chỉ tiếc, có đập vào, đầu hắn không sứt mẻ chảy máu, mà là toàn bộ Phong Nguyệt cung sẽ sụp đổ !
Vừa hay, hắn nhớ ra Ma giới đang có hội chợ hàng tháng. Nàng rất thích nào nhiệt a, chắc chắn đến đó sẽ tha lỗi cho hắn. Hắn thản nhiên ôm ngang eo nàng, dùng khinh công tuyệt đỉnh trèo tường, đi đến hội chợ.
Gió rít ngang tai nàng mát mát, còn hắn ôm nàng, ấm áp thật nha. Chưa cần đến hội chợ, nàng cũng đã thấy muốn tha lỗi cho hắn rồi.
Nàng theo hắn đến một địa phương cực kỳ tưng bừng náo nhiệt nha, đèn hoa giăng khắp chốn, mùi thức ăn bay lên ngào ngạt, còn có rất nhiều trò vui nữa. Có điều, nơi đây ngập tràn một mùi quỷ dị, nhìn thật kỹ thì sẽ thấy có rất nhiều khuôn mặt quen, đều là người của Ma giới cả. Mặc kệ, nàng không quan tâm, có náo nhiệt là được rồi, còn lại thì toàn người quen cả, nàng sợ cái gì chứ ? [sợ cái đại họa sắp tới đây, hắc hắc … Quân nhi : Ngươi thực ác độc *nép vào Phong ca* … Phong ca: muội thực tốt, hảo tiểu muội *quàng tay ôm*]
Nàng, khuôn mặt sáng bừng, như một đứa trẻ chạy hết từ gian hàng này đến gian hàng khác, tay cầm không biết bao nhiêu là đồ chơi. Có điều, nàng tuyệt đối không ăn gì, vì thức ăn của Ma giới người như nàng sao có thể tùy tiện được [Á, ta lỡ ăn kẹo hồ lô ở dưới này mất rồi … Phong ca : *vận khí* mau ngồi xuống ta chữa giúp ngươi, cho chừa tật ăn hàng] Hắn, một khuôn mặt cũng sáng bừng không kém, đi khắp nơi trả tiền cho nàng, để mặc nàng lôi lôi kéo kéo đến bất cứ đâu. Và còn một người nữa, mặt càng rạng rỡ hơn khi thấy nàng và hắn, đó là Mạc Đạm Thanh Cửu hoàng tử [hắc hắc, sắp có xóng ró rồi] Không để chậm trễ, Đạm Thanh vội phi thân đến chỗ hai người bọn họ, cung kính chào :
– Đệ Đạm Thanh cúi chào Phong ca.
Nàng, phấn khích như một đứa con nít, khác vẻ điềm đạm lúc hắn gặp trong Nguyệt viên và trong rừng trúc. Có điều, vẻ mặt nào của nàng cũng hết sức xinh đẹp, mê hoặc lòng người. Hắn bái kiến xong, cũng không hay Thiên Phong có nghe thấy không, chỉ ngây người ra ngắm nàng. Đạm Thanh hắn đã quá sơ xuất rồi, Thiên Phong tuy không chú ý nhưng cũng nhanh chóng nhận ra hắn đang ngây ngốc ngắm nhìn Lâm Quân. Nhất thời, hắn lại ăn giấm chua. Không nói không rằng, hắn phác một động tác cáo biệt, sau đó ôm eo Lâm Quân bay về Phong Nguyệt cung. Vì ăn giấm chua, hắn không để ý, đã bị hạ độc thủ bởi Thuyên Đình, người che mạng đen đi theo hắn và nàng từ suốt buổi lễ đến giờ.
Trên đường bay về Phong Nguyệt Cung, hắn càng gần nàng, càng bị nàng cọ xát thì càng cảm thấy rạo rực, suýt chút nữa là không bay được về đến Nghinh Thiên viện. Sau đó, hắn vào phòng, nhìn thấy nữ tử kia đang ngây thơ ngó hắn từ trên giường, thì đã kìm không được nữa, vội lao vào … ăn nàng.
Hắn, vẻ mặt lãnh khốc, bỗng nhiên hôm nay đòi ăn nàng. Hắn từ từ tiến tới, ôm hôn nàng, mút lên bờ vai của nàng, từ từ đưa xuống, bỗng nàng thấy rạo rực. Màn buông xuống, chỉ còn một cảnh xuân phơi phới …
Sáng hôm sau, hắn thức dậy, kinh ngạc nhìn nữ tử không mặc quần áo trong vòng tay mình. Hắn ta đã ăn nàng sạch sẽ thật rồi sao? Còn là … một đêm triền miên, một lần rồi lại lần nữa. Cảm giác rạo rực hôm qua … hình như là, hắn ta đã bị hạ xuân dược.
Nhưng, như thế cũng tốt, vì việc này, lão đại phu kia có nói tới. Viên Bích Tinh linh trong người của Quân nhi cùng Hoàn Mệnh Huyết đơn đều là âm hàn trân bảo cả. Giọt máu của hắn chỉ vừa đủ trấn áp khí hàn, chứ phần âm thì phải tìm phần dương để hòa hợp mới mong nàng hoàn toàn từ người bình thường trở thành tiên tử được. Cách nhanh nhất để bù đăp phần dương ấy vào là chủ nhân của giọt máu trấn áp khí hàn kia phải … ăn nàng.
Nàng, bây giờ đã thành tiên tử thực rồi sao ? Hắn vui sướng ôm nàng vào lòng.
Thuyên Đình nàng ta hạ xuân dược với Thiên Phong và Lâm Quân không phải vì muốn họ hạnh phúc gì cho cam, mà là vì muốn phá vỡ đạo hạnh của Quân nhi. Nàng ta nhìn thấy đạo hạnh của Quân nhi, những tưởng nàng tu theo thuật đồng nữ, nên mới hạ xuân dược Thiên Phong để hắn ám hại nàng cho phá hủy đạo hạnh, hồn phi phách tán, nhưng không ngờ kết quả lại giúp bọn họ. Cũng may nàng ta chưa nghe thấy tin này, nếu có, chắc nàng ta phải căm hận chính mình lắm.