Nàng ta, Đạm Thuyên Đình, thập công chúa của Thiên giới, vừa bị ăn tát ! Nàng ta, công chúa được cưng chiều nhất, vừa bị nam nhân này ghẻ lạnh ! Nàng ta, vốn muốn gì cũng được, lại không có được nam nhân này ! Hắn ta, trước sau con mắt không để ý đến nàng ta, nụ cười ấy cũng không là của nàng ta, nguyên lai là vì cái gì ?
Phất tay áo, Thiên Phong bước ra ngoài tuyết trắng bay bay, đi vội về cây mai tuyết trong biệt viện. Nàng, tất nhiên không còn ở đó nữa. Hắn khẽ cười, về Nghinh Thiên cung, nàng cũng không có ở đó. Hắn xoay người, có chút gợn lên lo lắng bất an, ra Nguyệt viên, nàng cũng không ở đó. Bếp, cũng không. Khắp Phong Nguyệt cung bị đào xới lên, cũng không có nàng. Một câu đơn giản : Nàng đã biến mất.
Hắn, vẫn đang đứng dưới cây mai tuyết, ngơ ngẩn kinh hoàng. Nàng đến như giấc mơ, rồi giờ ra đi nhẹ nhàng thanh thoát. Hắn đau, nhói nơi ngực trái a. Lục cả Phong Nguyệt cung lên rồi, nàng vẫn không để lại vết tích.
– Cung chủ, người tìm kiếm Quân nhi ?
Hắn xoay người lại, là giọng nói hắn muốn nghe nhất lúc này. Quân nhi đứng đó, bạch y bay bay, hòa vào tuyết nhạt nhòa. Hắn nhận ra rồi, nhận ra rồi. Thiếu nàng một khắc, một giờ, hắn cũng như tàn phế, sống dở chết dở. Hắn lao đến ôm nàng, thật chặt, thật chặt, sợ nàng sẽ tan ra, sẽ thành một nắm tuyết trắng bay đi mất.
-Cung chủ, người không nên …
-Gọi ta Phong ca-vẫn gắt gao ôm nàng không rời
– Cung chủ …
– Phong ca, ta là Phong ca của nàng, mãi mãi là Phong ca của nàng. Nàng chỉ được gọi ta Phong ca, chỉ được gọi ta Chung lang, ta thuộc về nàng !
Hấp tấp hôn lên môi nàng, cuốn lấy vị ngọt ngào, không để nàng thốt nên lời nào nữa. Một thân bạch y trong vòng tay hắn, ngập chìm trong hạnh phúc và tình yêu của hắn. Một thân tử y đứng nép bên góc tường, lưng dựa vào tường từ từ trượt xuống, ngập trong sự chán ghét và ghẻ lạnh của hắn. Cùng yêu một người, nhưng sao nàng ta lại thua bạch y nữ tử đó ? Nỗi hận trong lòng vụt lớn, thôi thúc dã tâm trong nàng ta, lập nên một mưu đồ sát nhân thâm độc.
Hắn, và nàng, chung qui vẫn nằm ngủ cùng với nhau. Vẫn ôm nhau, vẫn bên nhau. Thuyên Đình nàng ta, vẫn một mình, vẫn bị cô lập trong Phong Nguyệt cung. Vẫn yêu, vẫn hận, và vẫn ấp ủ niềm ham muốn giết Lâm Quân. Nàng ta mù quáng, rằng bạch y nữ tử ấy chết đi, tất hắn phải cưới nàng ta, sau nhiều đêm nằm với nàng ta sẽ mau chóng quên nữ tử kia. Nàng ta, chung quy đã bị mờ mắt, không nghĩ ra rằng cả đời một cái ve vuốt Thiên Phong cũng sẽ không hào phóng vứt ra cho nàng ta.
Ngày giết bạch y nữ tử kia cuối cùng đã đến. Một tháng trước ngày bái đường người của thiên giới mang đến hỉ phục, trang sức, mĩ phẩm, lễ vật cho Thuyên Đình. Có cả một đại phu trong Thiên cung đi theo bắt mạch cho nàng ta nữa. Không biết nàng ta ghé tai đại phu nói những gì, chỉ thấy đại phu kia sắc mặt trắng bệch, liên tục gật đầu, còn nàng ta vẻ mặt đầy thoả mãn, dúi vào tay đại phu một viên đơn có thể hoàn mệnh, giá trị vô biên, thứ mà ba giới đều muốn có [công chúa mà, ai … *phất tay áo đi ra*]
Nàng ta ngây thơ cứ nghĩ kế hoạch hoàn hảo, thực ra vẫn có chỗ sơ hở. Vị đại phu kia, nguyên lai là bằng hữu vong niên của Thiên Phong, thường cùng hắn đánh cờ đối tửu. Trong Thiên giới, vị đại phu ấy có thể coi là chỗ giao hảo tốt nhất của hắn, hay dạy dỗ hắn làm thế nào cho phải. Cách khiến Quân nhi trường thiên địa cửu bên hắn, cũng là lão bày ra cả.
Sau khi cáo lui, lão cứ nhắm Nghinh Thiên viện mà tiến, không nghĩ ngợi gì nhiều. Vừa được mời vào, chưa kịp uống hớp trà nào, lão đã mau chóng kể lại cho hắn nghe toàn bộ câu chuyện. Nghe đến đâu, sắc mặt hắn biến đổi đến đó, cuối cùng bóp nát cái chén ngọc trong tay ra thành bột mịn. Hai người thì thâm tính kế một lúc lâu, lát sau nghĩ ra được một kế nhất tiễn hạ song nhạn. Đuổi Thuyên Đình về Thiên cung, lại cứu được mạng Quân nhi