Đêm khuya, gió se se lạnh.
Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, Tô Đỗng ngồi trên chiếc ghế tròn trước bàn trang điểm, tự ngắm mình trong gương, chiếc váy ngủ mỏng ren đen làm cho dáng người lả lướt của cô hiện rõ không chút che giấu, mái tóc uốn xoăn xõa sau lưng, càng làm nổi bật nét đẹp trưởng thành đầy quyến rũ.
“Chị!”
Tô Nam đi chân đất theo thói quen, từ từ từng bước đi đến sau lưng Tô Đỗng , hai cánh tay nhỏ như ngó sen nhẹ nhàng vòng lấy người phía trước, đầu nhỏ vùi vào cổ Tô Đỗng .
“Sao thế, mai chị kết hôn rồi nên không vui sao?”
“Chị sắp kết hôn rồi, Tô Nam lại trở thành trẻ mồ côi.” Tô Nam chu miệng, rầu rĩ nói.
“Em là của hồi môn của chị, sao chị có thể vứt bỏ em được.”
“Thật ạ?”
“Thật chứ!”
Tô Nam không còn uể oải nữa, ngược lại vui như đứa trẻ vừa được cho kẹo hôn cái chụt lên má Tô Đỗng .
“Ngủ sớm đi, mai còn bận nhiều việc lắm.”
“Dạ vâng ạ.”
Tô Nam ngoan ngoãn lên giường ngủ, ngày mai cô chẳng những phải làm của hồi môn mà còn phải làm phù dâu của chị, hôm nay mà không ngủ đủ, ngày mai mắt thâm như gấu trúc sẽ khó coi lắm.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Tô Đỗng quay đầu nhìn em gái đang ngủ, sau đó chậm rãi ra mở cửa.
“....”
“Chúng ta nói chuyện.”
“...”
Tô Đỗng mím môi, không từ chối, quay người đóng cửa phòng, sau đó đi theo đối phương đến phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc vừa đóng lại, cả người Tô Đỗng đã bị ghì mạnh lên ván cửa, cô không tránh đi, thản nhiên đối diện với đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo sâu không thấy đáy của người đàn ông.
“Em thật sự muốn gả cho anh ta sao?”
Gả hay không gả cũng chẳng phải do cô quyết định!
Ở cái nhà này, cô chỉ có thể nghe lời, làm theo!
“Đúng vậy!”
“Nhưng anh ta không yêu em!”
Mặt mày Tô Trì tối đen, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, “Tô Đỗng, em không còn trong trắng nữa, nhà họ Dung có tiền có quyền, tuyệt đối không chấp nhận một cô gái không còn trong trắng, nếu anh nói cho anh ta biết chuyện này, em nghĩ mình còn có thể thuận lợi gả đi sao?”
“Tô Trì, suy cho cùng thì….anh muốn thế nào đây?”
Tô Đỗng cắn răng, hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ cô luôn thể hiện khi đứng trước mặt người này gần như là không dùng được, vẻ bình thản đối diện cuối cùng cũng chỉ còn là một cô gái yếu ớt không chịu được đả kích.
Mà anh, dường như đã yêu cô bằng tất cả tính mạng của mình, chỉ tiếc là, tình yêu của hai người không được chấp nhận!
“Hủy hôn đi!”
“Không được.”
“Tô Đỗng, Tô Trì tôi là người thế nào, chắc em hiểu rất rõ chứ nhỉ?”
“...”
Bởi vì quá hiểu, nên cô bắt buộc phải rời khỏi anh!
Tô Trì dùng sức siết chặt cằm cô nâng lên, dùng sức cắn, sau đó buông ra, rời khỏi phòng.
Chỗ bị cắn Tô Đỗng không thấy đau, chỉ là mặt mày đã trắng bệch.
Ngoại ô, biệt thự nhà họ Dung.
Con ngươi sâu không thấy đáy của Dung Thừa Thiên nheo lại, tay cầm ly rượu, nhìn đoạn video vừa được gửi nặc danh cách đây hai phút, gương mặt người đàn ông trong video cố tình làm mờ, gương mặt người nữ như cố tình căn chỉnh, mỗi góc quay đều rất rõ nét.
Cô ấy, Tô Đỗng, người vợ tương lai hắn sắp cưới vào nhà!
Hắn ném điện thoại lên bàn, nốc cạn ly rượu trên tay, mặt không biểu cảm đi về phía chiếc giường lớn.
Ngày mai, hai nhà Tô Dung dùng lợi ích thương mại để tổ chức một buổi tiệc cưới long trọng, thân là chú rể hắn cũng chẳng có quá nhiều cảm xúc, thứ duy nhất có thể gợi lên hứng thú của hắn chính là….
Khoảnh khắc nằm xuống giường, đôi môi mỏng bạc tình mỉm cười tà mị, nghĩ tới cơ thể nhỏ xinh kia, hơi thở của hắn nặng nề hơn, cơ thể như được bơm máu gà, luôn trong trạng thái hưng phấn đến tận sáng hôm sau.