“Lúc nàng ở trong bụng mẫu thân, tẩu tử có thèm ăn không, muốn ăn món này muốn ăn món kia, toàn chọn lúc nửa đêm, còn bắt ngươi tự tay làm?” Tuân Cẩn Thanh uể oải ỉu xìu nhìn canh cá trích trong nồi, thường thường giơ tay dụi dụi mắt.
“Ngày nào ta cũng đi sớm về trễ, không có thời gian chăm lo cho nàng ấy,” lão Phùng bùi ngùi, “Thích ăn gì thì tự mình làm, tiền lương của ta đưa hết cho nàng ấy.”
Nói xong, không khỏi kính nể.
Từ khi Đại nãi nãi hoài thai, cứ ba ngày hai bữa Đại gia lại tới phòng ăn học hắn nấu nướng. Mới đầu chẳng phân biệt nổi thìa đường muối hay tương dấm, rèn luyện một tháng, nhà ai dấm ngon nhà ai không ngon ngửi cái biết liền.
Nếu không phải hắn xuất thân cao quý thì lão Phùng cũng muốn nhận hắn làm học trò. Độ nhận thức tốt, chịu thương chịu khó, thật sự có tư chất làm đầu bếp giỏi.
Nhìn quầng mắt Đại gia sắp đen bằng mực nước mà vẫn gắng gượng hầm canh cá cho Đại nãi nãi, một kẻ thô kệch như lão Phùng cũng chẳng thể dẻo dai được đến thế.
Nếu hắn cũng đi sớm về trễ thì tốt rồi, có sẵn ngay lý do hợp tình hợp lý từ chối Lâm Tĩnh Xu, nữ nhi cũng sẽ thông cảm cho hắn,Tuân Cẩn Thanh buồn bã nghĩ.
Hơn nửa tháng nay mỗi ngày hắn ngủ muộn dậy sớm.
Ban đêm đang chuẩn bị đi ngủ, hắn vừa ngả người nằm, Tuân Đại nãi nãi bỗng nhiên nói muốn ăn cháo hoặc muốn ăn chè, Tuân Cẩn Thanh thấy sắc mặt Đại nãi nãi hạnh phúc vỗ về bụng nhỏ, câu từ chối chặn ngang họng, cắn răng bò xuống giường.
Đợi đến lúc bưng khay về, Đại nãi nãi đã ngủ say giấc nồng.
Tuân Cẩn Thanh đi tới đi lui trong phòng, không biết nên giận thê tử hay nên giận nữ nhi, cuối cùng đành chịu thua nằm lên giường.
Dần dà, Tuân Cẩn Thanh yêu thích nữ nhi vơi bớt dần, nghĩ thầm chưa sinh ra đã ầm ĩ thế này, không giống hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện chút nào.
Rõ ràng người hoài thai là Tuân Đại nãi nãi nhưng Tuân Cẩn Thanh cảm thấy người chịu khổ vất vả lại là hắn.
Tuy gương mặt ngày càng tiều tụy, Tuân Cẩn Thanh lại không hề gầy đi.
Thẩm di nương lo lắng tôn tử không bụ bẫm, ngày ngày mang đồ bổ sang khoảng năm sáu lượt, lão thái thái cũng thỉnh thoảng đưa. Tuân Đại nãi nãi nghén ăn, nhìn nha hoàn của Thẩm di nương vẫn đứng ở đây, chưa mở nắp canh hầm nàng đã cảm thấy buồn nôn.
Khó lòng từ chối sự quan tâm của trưởng bối, Lâm Tĩnh Xu nói cười niềm nở nhận lấy, lúc sau lời ngon ý ngọt bảo Tuân Cẩn Thanh ăn thay.
Nha hoàn trong phòng lén tụ tập lại, cười nói đùa rằng bụng Đại nãi nãi chưa hiện rõ mà bụng Đại gia đã to trước rồi.
Bây giờ Tuân Cẩn Thanh không muốn ở trong phòng một giây nào, chỉ hăng hái mỗi việc đến chỗ lão thái thái, bởi vì có thể thấy An An ở đó.
Được nhìn thấy An An đáng yêu hiểu chuyện, trong lòng hắn cũng thoải mái lên nhiều.
Một hôm đi thỉnh an lão thái thái trùng hợp gặp An An. Tuân Cẩn Thanh muốn nói chuyện với An An, nỗ lực đưa mắt ra hiệu với nàng.
Đáng tiếc An An không nhận ra, Đại phu nhân cũng có mặt, Tuân Cẩn Thanh không tiện ở lâu, bước ngắn bước dài, than thở u sầu rời đi.
Dư An mới không rảnh để ý tới Đại gia đâu, nàng đang chăm chú nghe Đại phu nhân và lão thái thái nói đến chuyện của Nhị gia.
Thật ra Dư An có hơi sợ Đại phu nhân, nhưng Đại phu nhân ở đây thì lão thái thái mới nhắc đến chuyện Nhị gia hồi nhỏ, có lần kể về Nhị gia một tuổi rút thăm, có lần kể về Nhị gia đỡ xe gỗ tập đi.
Đây đều là một Nhị gia mà Dư An không biết.
Nhưng rất ít khi gặp được Đại phu nhân, vừa bắt gặp Đại phu nhân, chân Dư An như bị đóng cọc lại, rúc người một bên lặng lẽ lắng nghe, không nhúc nhích.
Hôm nay lão thái thái nói xong chuyện Nhị gia học thuộc nhanh được thầy phu khen không ngớt lời, nói sang chuyện khác: “Quan Lan năm nay cũng hai mươi hai rồi, nên tính đến chuyện kết hôn. Năm đó tổ phụ hắn tầm tuổi này đã có phụ thân hắn.”
Dư An còn đang đắm chìm trong sự ngưỡng mộ Nhị gia, bỗng nghe những lời này, đầu óc nàng trống rỗng, bất giác nín thở nghe xem Đại phu nhân trả lời ra sao.
“Lão thái thái nhìn trúng cô nương nhà ai rồi?” Tuân Đại phu nhân chỉ cười hỏi.
Lão thái thái đổi dáng ngồi, nói: “Nói thật thì chưa, nhưng trong lòng có một người. Ta nhớ muội ngươi sinh được đại cô nương đúng không, không biết mấy năm nay trưởng thành thế nào, ngày mai mừng thọ ta, ngươi bảo mang lại đây cho ta xem.”
“Lão thái thái suy nghĩ rất tinh tế,” Đại phu nhân cười nói, “Nếu vậy, ta sẽ sai người bảo muội muội dẫn nàng tới, cũng thuận tiện để Quan Lan nhìn xem.”
“Đúng vậy, chúng ta nhìn trúng không tính, quan trọng là phải hợp ý Quan Lan.”
Câu nói tiếp theo Dư An không nhớ rõ, nàng mất hồn mất vía trở về phòng.
Nhị gia sắp thành thân.
Sao nàng lại không nghĩ tới Nhị gia sẽ cưới Nhị nãi nãi chứ, Dư An buồn bã ghé trên bàn.
Nhị gia đương nhiên phải đón dâu rồi. Tiểu thư khuê các có học thức hiểu lễ nghĩa, tài đức vẹn toàn mới xứng với Nhị gia.
Nhưng Nhị gia thành thân rồi sẽ chuyển hết tất cả những thứ tốt đẹp cho nàng sang cho Nhị nãi nãi đúng không?
Hiện tại mỗi sáng Nhị gia dẫn nàng đi thỉnh an lão thái thái, nàng ríu rít líu lo kể chuyện, Nhị gia không chê ồn, nghiêm túc lắng nghe, còn thi thoảng đáp lời nàng. Có một lần đi qua cầu vòm nối hai bên hồ nước trong xanh, nàng bị sẩy chân, Nhị gia nói nàng tay chân hậu đậu, sau này đi qua cầu hắn phải nắm tay nàng.
Buổi trưa Nhị gia trở về thay y phục, nàng nói cho Nhị gia buổi sáng đọc sách gì, có chỗ nào không hiểu, Nhị gia chẳng hề ngại phiền giải thích cho nàng nghe. Trước khi đi thư phòng, có đôi lần Nhị gia còn hôn nàng nữa.
Chiều tối Nhị gia trở về dùng bữa tối với nàng, sau đó mang nàng đi dạo trong vườn. Lúc tắm gội cho Nhị gia, Dư An lại nói đến chuyện buổi chiều luyện chữ, từ nào dễ nhớ, từ nào khó nhớ. Nhị gia gật đầu liên tục, bảo nàng tiếp tục tập luyện, không được lười biếng.
Lên giường, Nhị gia muốn nàng, Dư An cởi xiêm y cho Nhị gia hôn sờ, đợi tiểu huyệt chảy rất nhiều rất nhiều mật dịch, cửa huyệt nuốt trôi hai ngón tay của Nhị gia thì Nhị gia mới cắm gậy thịt vào.
Sau khi Nhị gia bắn hai ba lần, Dư An có thể thoải mái chui vào trong lòng Nhị gia ngủ, sáng hôm sau tỉnh giấc Nhị gia lại dắt tay nàng đi qua cầu để thỉnh an lão thái thái.
Về sau Nhị gia có Nhị nãi nãi sẽ không làm những việc này với nàng nữa. Phải đợi cơ thể Nhị nãi nãi không tiện, hoặc Nhị gia rảnh rỗi mới có khả năng tới tìm nàng.
Dư An nghĩ nghĩ, đau lòng quá, giống như chết ngạt trong hồ nước, không thở nổi.
Nhị gia tới thăm nàng đã rất tốt rồi, di nương không phải chính phòng, không được tham lam mong muốn Nhị gia đến đây mỗi ngày.
Dư An an ủi bản thân, nhưng vẫn rất khó chịu khổ sở.
Nàng muốn gặp Nhị gia.
=============
Dư An: Nhị gia, chừng nào thì ngươi trở về?
Nhị gia: Ngốc, tự mình dọa mình.
Có lẽ chương sau là chuyến xe cuối cùng, muốn xe đồ chơi hay xe tải, mọi người nói đi.