Khu công nghiệp thành phố N, lầu chính của sản xuất dược Ngự Thông ngập tràn khí thế, các nhà xưởng phân bố ở chung quanh, nhìn vọng từ cách đó không xa cũng trong khu công nghiệp là khu nhà máy sắt thép Ngự Thông, nhìn chung, bây giờ tập đoàn Ngự Thông đang vô cùng hưng thịnh với cơ nghiệp đồ sộ.
Văn phòng tổng tài sản xuất dược Ngự Thông ở tầng cao nhất của lầu chính, đứng cạnh cửa sổ sát đất có thể nhìn bao quát được hơn 7000 người trong khu sản xuất khổng lồ này. Trong trụ sở nghiên cứu phát triển, trong khu nhà máy san sát, sân tennis lẫn sân bóng rổ, có một khu vực đang tiến hành thi công xây dựng thêm nhà xưởng, báo hiệu quy mô sản xuất tăng thêm một bậc.
Ninh Hành ngồi trên ghế da thẫm màu, âu phục phẳng phiu, đang cúi đầu phê duyệt văn kiện Kế hoạch xây dựng trung tâm xử lí nước thải. Trợ lý giám đốc Chung Gia Hủy nhìn nét bút máy mạnh mẽ trên tờ giấy trắng, hai má hơi nóng lên. Khác với Tần Khả Kiều luôn mặc váy ngắn, từ trước đến nay cô luôn quy củ, tóc không loạn, màu sắc trang phục công sở luôn đúng mực. Những kẻ muốn trang điểm đẹp đẽ để quyến rũ anh, muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng, đều bị anh cự tuyệt ngay tại cửa.
Chim sẻ biến thành phượng hoàng, điều này có thể cho phép xảy ra trong gia tộc như Ninh thị sao? Chung Gia Hủy luôn biết tự lượng sức mình.
“Ninh tổng, lần trước ngài phân phó tôi điều tra chuyện...” Với Chung Gia Hủy, Ninh Hành là người cao không thể với tới, cô vừa không có bối cảnh gia đình vừa không có vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt thế, may mà anh xem trọng làm việc năng lực của cô nên cô có thể trụ lại bên Ninh Hành, lẳng lặng chôn sâu phần cảm mến tận đáy lòng.
Ninh Hành ngước mắt.
Chung Gia Hủy tiếp tục nói: “Bảo Dục Tường cùng một người phụ nữ đặt cược ở sòng bạc, trong một đêm thua mất 1.350 vạn, trong đó 1.300 vạn là cổ phần công ty Bảo tổng chuyển nhượng cho anh ta. Tính cả bên ta thì tổng cộng Bảo Dục Tường đã hẹn gặp bốn hãng cầm đồ, đều mang đồ giả ra, nhưng xác thực là rất nóng lòng muốn bán món đồ này. Nhà họ quả thật có một bình sứ men xanh Ung Chính, còn có cả giấy kiểm định, mười năm trước Bảo tổng đi Hồng Kông tham dự một buổi đấu giá ưng ý mang về, muốn làm bảo vật gia truyền, mặc dù nói là tặng cho Bảo Dục Tường, nhưng vẫn luôn đặt ở trong thư phòng ông ta.”
“Quả nhiên là anh ta muốn thử giá.” Ninh Hành cười lạnh.
“Ba công ty cầm đồ khác nghe ngóng được Đạt Thông cũng tham dự, hình như không mong muốn cạnh tranh lắm.”
“Giúp tôi đặt chỗ ở khách sạn vào tối mai đi, tôi muốn mời tổng giám đốc cùng kỹ thuật viên giám định của ba tiệm cầm đồ đó dùng cơm, biểu thị Đạt Thông và bọn họ cạnh tranh công bằng, thành ý có lợi cùng hưởng.”
“Vâng, vậy Ninh tổng đi một người hay là mang theo người phụ trách bộ phận đánh giá của Đạt Thông?” Sở dĩ Chung Gia Hủy có thể được Ninh Hành coi trọng, chính là vì cô ta làm việc tỉ mỉ, quyết đoán.
Ninh Hành dựa lưng lên ghế, lấy ngón út xoa thái dương, “Tôi sẽ dẫn một nhân viên giám định đồ cổ đi.”
Chung Gia Hủy chăm chú ghi lại, suy nghĩ rồi nói: “Sáng nay, đã có kết quả chụp CT của tiên sinh Ninh Nhất Kiệm, bác sĩ nói không có gì khác thường.”
“Cuộc sống không phải phim truyền hình, Nhất Kiệm vốn không mất trí nhớ, chỉ là không muốn nói rõ ràng tình huống lúc tai nạn xe cộ. Cô gái Nhan Miểu Miểu này, trước đó tôi chưa từng nghe nó đề cập qua, bị tai nạn xe với nó, thật là kì quái. Nếu có thể tra, liền tiếp tục tra, hai người bọn họ là quan hệ gì, vì sao xảy ra tai nạn xe, và cả... chi tiết về Nhan Miểu Miểu.”
Chung Gia Hủy gật đầu, trước khi ra ngoài, lấy dũng khí nói: “Hiện tại Ninh tổng phải quản lí hai công ty, chắc chắn là vô cùng vất vả, nên chú ý thân thể.”
“Cám ơn.” Ninh Hành ra chiều đồng ý.
Chung Gia Hủy kiềm nén mà gật đầu, đóng cửa lại đi ra ngoài. Anh chính là như vậy, luôn là bộ dáng giải quyết việc công, hai người bọn họ ngoại trừ công việc thì không còn lời nào để nói, cô chỉ có thể ngước nhìn.
☆☆☆
Nhận được tiền lương tháng thứ nhất, Khương Bách Vạn để lại một ngàn làm tiêu vặt, hai ngàn còn lại đều đưa cho mẹ. Ông bố Khương Duy của Khương Bách Vạn là một người vẽ tranh, sở dĩ không được gọi là “hoạ sĩ” căn bản là vì chẳng có tên tuổi, một bức họa của người ta có thể bán vài vạn, mà của Khương Duy thông thường là mấy ngàn đồng, đã thế không phải tháng nào cũng bán được. Rốt cục Khương Duy có phải vàng lẫn dưới đất(1) hay không, không ai biết, mọi người chỉ biết là hơn phân nửa cuộc đời, ông đều theo đuổi cái gọi là nghệ thuật, chu du tứ phương tìm linh cảm, những nơi từng đi qua đã có thể làm thành một bộ du ký rồi, chi tiêu trong nhà chủ đều là mẹ Khương gánh vác. Khương Bách Vạn kiếm được tiền, thầm muốn thay ba mẹ gánh vác một ít. Nghe nói hầu như tiền của Lâm Lệ đều gửi về nhà, quả là bây giờ mỗi nhà đều trải qua khó khăn!
(1) Vàng lẫn trong đất: tài năng tiềm ẩn.
10:20:03
Trang Ký Khiếu: Lần trước thất hẹn với em thật sự rất xấu hổ, thực xin lỗi! Tối nay mời em ăn cơm, hân hạnh không?
10:23:45
Khương Bách Vạn: Ăn hả, lần khác đi.
Khương Bách Vạn cảm thấy bây giờ mình rất tiến bộ, nếu trước kia gặp được chuyện như thế, nhất định cô