Vạn Vạn Không Được

Chương 46 - Chương 46

Trước Sau

break
Đàn ông tụ tập không thể chỉ có bữa tối, Ninh Hành đưa Leif đến một quán rượu trước, đợi sau khi đưa Khương Bách Vạn về nhà, hai người bọn họ lại tiến hành một hạng mục - không say không về.

“Thật sự chỉ là tới uống rượu chứ không phải là làm hạng mục gì đặc biệt khác chứ?” Lúc xuống xe, Khương Bách Vạn ghé vào cửa sổ, ánh mắt mang theo hoài nghi hỏi, con mắt híp lại khiến nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện ra.

Ninh Hành khiêm tốn xin chỉ bảo: “Cái gì gọi là hạng mục đặc biệt khác?”

“Những hạng mục đặc biệt đầy màu sắc, ví dụ...” Cô nhíu nhíu mày, chỉ vào túi đeo màu vàng của cô, dưới ánh đèn đường mờ mờ lại sáng rõ, long lanh chói mắt như vậy.

Cô nhớ là Ninh Hành đã có bộ dáng say rượu, tay ôm sáu bảy mỹ nữ chân dài nhảy múa. (Ninh Hành: Anh có tay dài như vậy sao?)

“Mua túi?” Ninh Hành vẫn giả ngu.

“Mua cho em mười cái túi Prada!” Khương Bách Vạn bất đắc dĩ, hét lớn một tiếng chuẩn bị mặc kệ anh để về nhà, lại bị anh giữ chặt một tay, chỉ thấy khóe miệng của anh nén cười, hỏi: “Em cảm thấy anh giống loại người sẽ làm chuyện đó sao?”

“Đến em mà anh còn để ý, vậy thì có chuyện gì anh không làm được?” Khương Bách Vạn hờn dỗi trả lời.

“Bị em nói như vậy, về sau anh làm chuyện gì đó đều có cảm giác rất tự tin.” Ninh Hành tràn đầy hy vọng trông về phía xa, tựa như phía trước có tiền đồ tươi sáng chói lọi vậy.

Đúng vậy, thừa dịp còn trẻ làm tất cả chuyện xấu mới không phụ ân huệ.

“Ai, em hỏi anh.” Khương Bách Vạn khẽ cắn môi, quyết định hỏi cho rõ để tránh đêm nay cô lại suy nghĩ lung tung mà không ngủ được: “Anh và Tiểu Bùi đều đã tới Na-uy du học, bạn của anh Leif cũng biết cô ấy, có phải các anh... Ừm...”

“Mười cái túi Prada muốn màu sắc và kiểu dáng như thế nào?”

Khương Bách Vạn liếc anh một cái: “Mỗi một kiểu dáng phải mua 100 cái!”

“Muốn nhiều như vậy làm gì?”

“Bán đi giảm 10%, tạo phúc cho những cô gái có mộng tưởng nhưng lại không mua nổi Prada, tiền bán túi có thể khiến em ăn bao nhiêu con tôm hùm nhỏ đây~”

“Bán đi 95%, nhập vào một nhà tôm, hợp đồng giao hẹn tự nguyện, cuối năm chia hoa hồng 75%, điều kiện là mỗi tuần có thể tự do ăn hai cân tôm tùy khẩu vị.”

“Chủ ý của anh dường như có thể phát triển nha...” Khương Bách Vạn sờ sờ cằm, sau khi nuốt một ngụm nước miếng, liên quan tới tôm, bỗng nhiên mộng đẹp bị hiện thực đánh nát, cô quặm mặt lại nói: “Thiếu chút nữa bị anh dẫn đi lung tung rồi...”

Ninh Hành thu lại nụ cười, mi mắt hơi trầm xuống, trầm mặc một lúc, nói: “Bùi Cảnh Tiêu rất xinh đẹp, gia thế hơn người, từ nhỏ đã được hưởng sự giáo dục thục nữ, trong phần lớn các trường hợp đều là hạc giữa bầy gà. Đàn ông theo đuổi cô ấy rất nhiều, con cháu trong giới thời trang nghệ thuật, cả các tập đoàn tài chính cũng có.”

“Theo đuổi cô ấy...” Sau khi sợ hãi thán phục, hô hấp Khương Bách Vạn cứng lại: “Bao gồm cả anh?”

Ninh Hành không trả lời, xem như đồng ý. Anh xuống xe, cửa xe chưa đóng, tay nâng lên khoác lên trên cửa sổ xe, hai nút áo trước áo sơ mi cũng không cài lại, trong khe hở lộ ra đường cong rõ ràng của xương quai xanh, bất cứ lúc nào cũng đều tuấn tú như thế.

“Anh, lúc ấy sống như thế nào, em biết rõ.”

Khương Bách Vạn đã chuẩn bị sẵn hạt dưa trong lòng, chuẩn bị hóng chuyện: “Anh đột kích không thành công?”

Đối với Ninh Hành mà nói, giữa anh và Bùi Cảnh Tiêu không hề có tình yêu trai gái: “Ở trong mắt cô ấy, anh và cô ấy không cùng một đẳng cấp, cô ấy cho rằng anh là một học sinh nghèo muốn thông qua cô ấy để khỏi phải phấn đấu hai hay ba mươi năm, điều đó chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Cô ấy biết rõ chồng tương lai của mình chắc chắn phải là dạng người nào, tài năng và gia thế phải tương xứng với cô ấy, trước đó cô ấy có thể cho những người khác cơ hội, nhưng ‘Những người khác’ nhất định cũng phải cùng một giai cấp, mà anh lại không ở trong ‘giai cấp’ đó.”

“Về sau không phải anh cũng là công ty đối tác sao? Chẳng lẽ so với những người khác vẫn không được?”

“Thanh niên tự lập nghiệp cùng con ông cháu cha rất khác biệt, hiển nhiên Bùi Cảnh Tiêu nhìn trúng vế sau.”

“Đừng nghĩ phụ nữ là loại người như vậy, có lẽ chỉ là bởi vì anh không đủ đẹp trai?” Khương Bách Vạn nhanh mồm nhanh miệng, không có việc gì lại đi tìm đường chết.

Ninh Hành lại trực tiếp không để ý đến hành động chọc cười của cô.

“Vì sao anh không nói cho cô ấy biết, anh là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Ngự Thông? Tuyệt đối không kém so với nhà cô ấy!” Khương Bách Vạn bất bình giùm anh, hai tay nắm chặt rất là nhiệt huyết, dường như không ý thức được nếu như người đàn ông trước mắt này thật sự “đột kích” được nữ thần Bùi Cảnh Tiêu, hiện tại hoàn toàn không đến lượt cô.

“Ở trong mắt cô ấy, con trai của Ninh Thù Quý không thể tự mở công ty để duy trì cuộc sống được, huống chi từ lúc anh ở nước ngoài đều không nói mình là con trai của người nào. Sau khi anh cả qua đời, anh không thể không từ bỏ công ty ở Na-uy, trở về nước để tiếp quản công ty dược Ngự Thông, Leif rất giật mình, cậu ta không hiểu tại sao rõ ràng anh có thể dùng tiền tài của gia đình để lập nghiệp ở Na-uy, vậy mà lại phải đi vay, lại còn phải vừa đi học vừa đi làm để kiếm tiền sinh hoạt phí. Leif đã không biết, Bùi Cảnh Tiêu càng sẽ không biết.”

“Nếu như cô ấy biết, có lẽ sẽ liền chấp nhận anh, đây chính là một con đường tắt.” Khương Bách Vạn thì thầm nói, giống như đang lẩm bẩm. Lúc phụ nữ đang hóng chuyện hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến một chuyện, đó chính là việc này không hề có lợi cho bản thân chút nào, chỉ có lợi cho người khác, tinh thần này thật đúng là khiến người ta cảm động.

“Maybe.”

“?!” Đại chiến Tiếng Anh!

Sau đó, Ninh Hành bật ra một câu tiếng Anh lưu loát, Khương Bách Vạn trừng to mắt cẩn thận nghe xong, sau đó nâng cờ trắng đầu hàng: “Mong anh nói tiếng Trung!”

“Nghèo đến mức chỉ còn tôn nghiêm.”

“Hả, giống một câu châm ngôn của Trung Quốc - không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không thể dời, uy vũ không chịu khuất phục.” Tiếng anh không được, nhưng vẫn còn nói được thơ cổ.

Ninh Hành cúi người xuống, ôm chầm lấy eo Khương Bách Vạn, nụ cười lại hiện trên môi: “Ai nói ‘Không bị tiền bạc cám dỗ’?”

Anh cố ý xuyên tạc, Khương Bách Vạn cũng không thể phản bác, chỉ có thể mặc anh hôn nhẹ lên cổ, sau đó cười khúc khích đẩy anh ra: “Được rồi được rồi, ở nơi đông người, anh không sợ người qua đường nhìn thấy sao, tôn nghiêm của anh



break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc