Ngày xuân, bông liễu ở thành phố N bay tán loạn, giống như lông ngỗng bay khắp nơi, du khách đông như mắc cửi, hối hả, các cô gái trẻ tuổi ăn mặc những trang phục màu sắc khác nhau, dào dạt không khí thanh xuân. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào chiếc bàn nhỏ trong quán cà phê, trong chậu hoa nhỏ cấm vài cọng thảo mộc vàng nhạt.
Tối hôm qua Khương Bách Vạn vừa xem hết tập ba Phùng Đường, trong đó có một câu “Mùa xuân mới đến, rừng xuân đâm chồi. Gió xuân mười dặm cũng không bằng anh.” Giờ phút này, bông liễu đầy trời giống như ở trong mắt cô, ánh nắng vàng nhạt giống như ở trong lòng bàn tay cô, Ninh Hành lại như cảnh xuân in dấu thật sâu trong lòng cô. Gió xuân mười dặm cũng không bằng anh, chuẩn xác biết bao!
“Vậy các cậu ở chung một chỗ rồi à?” Bé Mập Tế ngồi bên trong Starbucks nhận được tin cuối cùng Khương Bách Vạn đã bị Ninh Hành bắt được, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, một tay ôm lấy mặt, nhìn về cành liễu thướt tha cách đó không xa, cười khanh khách: “Nếu như bác sĩ Giang cũng có thể từ xa trở về thăm tớ một chút, tớ tình nguyện gầy đi 20 cân! Đáng tiếc đáng tiếc, anh ấy đi công tác, vậy mà tớ cũng không biết, anh ấy đã rất lâu rất lâu chưa nói chuyện với tớ rồi...”
Khương Bách Vạn cầm lấy Iced Chai Tea Latte, dùng ánh mắt cổ vũ cô ấy: “Chưa chắc trong lòng bác sĩ Giang không có vị trí của cậu, lần trước lúc anh ấy đến xem bệnh cho tớ còn nhắc đến cậu, bởi vì tớ là hàng xóm của cậu, anh ấy rất cố gắng cứu chữa cho tớ! Điều quan trọng là - không lấy tiền.”
“A? Cậu bị bệnh nặng gì vậy?!” Hồ Tế Tế quá sợ hãi: “Giống như tớ phải nhịn ăn sao?!”
“Viêm tuyến nước bọt.”
Mặt Hồ Tế Tế sa sầm: “Bệnh nhẹ như vậy mà cậu còn làm phiền anh ấy. Lần sau cậu có bệnh nhẹ thì nhất định phải tìm tới tớ, tớ dẫn cậu đi khám.”
Khương Bách Vạn thấy bộ dáng gấp gáp của cô ấy, không khỏi có mấy phần oán hận bác sĩ Giang kia. Dưới cái nhìn của cô, Hồ Tế Tế béo mập, tình cảm ưa thích đối với bác sĩ Giang không thể là giả được, anh ta lại lạnh lùng suốt ngày chơi trò mất tích, rốt cuộc có ý gì đối với Tế Tế? Ai... Tám phần là bác sĩ Giang chỉ coi Tế Tế là bạn bè bình thường, lại không tiện từ chối, muốn dùng thái độ lạnh lùng để Tế Tế mất kiên trì. Nghĩ tới đây, cô vỗ vỗ bả vai nở nang của Tế Tế: “Lát nữa chúng ta đi ăn đồ nướng, tớ mời!”
Vừa có ăn, Bé Mập Tế liền sinh khí dồi dào đứng lên, còn che miệng chanh chua cười trộm: “Ôi, làm bạn gái của tổng giám đốc bá đạo đúng là rất hào phóng, nói xem, anh ấy cho cậu bao nhiêu tiền?”
“Tiền? Còn có loại phúc lợi này sao?” Khương Bách Vạn hừ một tiếng, chính nghĩa mà tỏ vẻ - “Tớ không phải vì tiền mới đi theo anh ấy!”
“Tớ biết cậu không phải là vì tiền.” Hồ Tế Tế gật đầu: “Khẳng định là bởi vì dáng dấp anh ấy đẹp trai!”
Khương Bách Vạn nước mắt vui mừng: “Vẫn là cậu hiểu tớ.”
“Nhưng tập đoàn Ngự Thông thật sự có rất nhiều tiền.” Hồ Tế Tế nghiêm trang nháy mắt mấy cái, mấy tháng này xem tin tức xã hội, cô ấy càng có nhiều hiểu biết đối với mỗi ngành nghề, trên phương diện thực lực tiền tài, Ngự Thông chiếm cứ ba vị trí đầu, nếu như chỉ xét xếp hạng trong ngành dược, trước đó vì mắt xích tài chính trong ngành dược xảy ra vấn đề mà truyền tới không ít scandal, vậy mà công ty dược Ngự Thông lại có thể an vị trên toàn tỉnh, thậm chí còn là toàn bộ khu vực phía Đông, huống chi bọn họ còn có bài thuốc gia truyền bảo vật của quốc gia. “Nhà họ Ninh bọn họ có một vấn đề - con trai trưởng qua đời, hai người con trai của chủ tịch cùng đứa cháu đích tôn, ai sẽ là người nối nghiệp công ty dược Ngự Thông, điều này vẫn luôn là tiêu điểm để mọi người bàn luận. Hiện tại điểm chết người nhất chính là cháu đích tôn cùng con trai nhỏ có số tuổi không chênh lệch lắm, một vài năm sau ai sẽ là cấp dưới của ai dường như sẽ có một trận phân tranh. Nghe nói con thứ hai đứng về phía Ninh Nhất Kiệm, vị kia nhà cậu thì vẫn luôn một mình hăng hái chiến đấu, tớ còn nghe nói, trong công ty dược Ngự Thông có không ít “tai mắt”, một phần là nhìn chằm chằm vào cái phương thuốc gia truyền kia, một phần là nhìn chằm chằm Ninh Hành. Không biết về sau anh ấy có giao công ty dược Ngự Thông cho Ninh Nhất Kiệm hay không, hay là giữ thành của mình, rồi lại tranh đoạt ghế chủ tịch với anh hai của anh ấy.”
Khương Bách Vạn lo lắng gãi gãi sau gáy: “Sao lại phức tạp như vậy? Quan hệ của Ninh Hành và Ninh Nhất Kiệm rất tốt, giống như anh em. Hơn nữa, Ninh Nhất Kiệm tự mình mở công ty cầm đồ, theo tớ biết thì mấy năm nay làm ăn cũng không tệ, là nhân viên nên cũng có chút tám chuyện.”
“Ôi, công ty cầm đồ so với tập đoàn Ngự Thông đơn giản giống như là so cây cỏ với cây đại thụ vậy! Anh em thì cũng phải làm rõ sổ sách, công ty dược Ngự Thông vốn là do bố của Ninh Nhất Kiệm cai quản, hiện tại người cai quản lại biến thành chú nhỏ của mình, tuổi tác lại không chênh lệch quá nhiều, về sau anh ta còn có thể kế thừa vị trí của bố hay không thì vẫn phải xem xem chú nhỏ của anh ta có chịu nhường anh ta không. Mâu thuẫn của những gia đình có tiền, dân chúng thấp bé như chúng ta không thể hiểu nổi, bố mẹ cậu và bố mẹ tớ đều không phải là người có tiền, chúng ta cũng đều là con một, tranh tài sản gì đó, nội đấu gì đó, cả đời chúng ta cũng đều không gặp được. Tớ chỉ hy vọng bố mẹ tớ khỏe mạnh, về phần rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu tiền, có bảo vật gia truyền gì đó, một chút tớ cũng không quan tâm.” Hồ Tế Tế uống nốt ngụm cà phê còn lại, vỗ vỗ lưng Khương Bách Vạn: “Không phải cậu nói muốn mời tớ đi ăn đồ nướng sao? Đi thôi! Đúng rồi, hiện tại bố cậu thật sự rất nổi tiếng, lúc ông ấy trở về cậu nhớ phải nói cho tớ biết, tớ muốn làm một bài phỏng vấn về ông ấy.”
Khương Bách Vạn thuận miệng đồng ý, không biết những tin tức này mà Hồ Tế Tế nói có phải là vô căn cứ hay không,