Thấy mặt trời đã lặn, mẹ Khương gọi Khương Bách Vạn nhanh về nhà ăn cơm. Khương Bách Vạn đứng ở cửa khu xưởng, thấy xe của Ninh Hành đang tiến lại gần thì trong lòng mừng thầm - tiết kiệm được hai đồng đi xe buýt. Chỉ là Ninh Hành lại nói với cô, ghế ngồi phía sau bị cái hộp đựng rễ bản lam để cô pha nước uống chiếm mất chỗ, khiến cho cô buồn bực một hồi.
Xe chạy đến cửa tiểu khu, Khương Bách Vạn ôm một cái hộp đựng rễ bản lam và một cái túi nhìn còn nặng hơn cả cái hộp này, dáng vẻ khó nhọc nói lời cảm ơn với Ninh Hành. Ninh Hành đã tắt động cơ xe, đi đến bên người cô: Nặng sao?
Nặng! Khương Bách Vạn gật đầu.
Đổi sang tay khác đi! Dứt lời, boss bá đạo rất vô tình vô nghĩa phóng xe rời đi, để lại một đống khói bụi phun lên mặt cô.
Khương Bách Vạn vừa hát vang Ngươi gánh đồ, ta dắt ngựa *, vừa hì hục khiêng đồ vào nhà, đặt cái hộp đựng rễ bản lam sang một bên, vội vàng mở cái túi đầy thần bí kia ra thì thấy bên trong đều là xúc xích ngắn dài đủ kiểu, chữ viết bên ngoài bao xúc xích cô không hiểu lấy một từ. Phải nhờ đến phóng viên Bé Mập Tế có hiểu biết rộng rãi thì cô mới biết tất cả chỗ này đều là xúc xích Đức.
* Ngươi gánh đồ, ta dắt ngựa là một bài hát trong Tây Du Ký, miêu tả Trư Bát Giới và Sa Tăng
Ôi chao, còn có người tặng quà cho cậu này. Là tổng giám đốc bá đạo tặng cho sao? Cậu có nói anh ấy mới đi công tác bên Đức về phải không? Nước Đức nổi tiếng nhất là xúc xích, bánh mì, đặc biệt là xúc xích, có tận một trăm tám mươi loại đấy, một bao này ở trong siêu thị bán tận bảy, tám chục, vậy mà anh ấy lại đưa cậu nhiều như vậy. Này, phải chia phần cho tớ với. Bé Mập Tế tham ăn lựa ra mấy bao: Ôi chao ôi, anh ấy là đang muốn biểu đạt cái gì đây? Tiểu Khương, đến đây, mau ăn xúc xích của tôi?
Vớ vẩn... Khương Bách Vạn vừa vặn cầm lên một cây xúc xích vừa to vừa dài, đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái.
Cậu gặp may, tổng giám đốc bá đạo yêu cậu rồi. Bé Mập Tế huýt sáo: Rễ bản lam chỉ là tấm bia che mắt, anh ấy vốn là muốn tìm cớ tặng xúc xích cho cậu ăn.
Khuôn mặt Khương Bách Vạn biến sắc: Không phải chứ...
Anh ấy từng tặng cho người nào khác chưa?
Không biết.
Đống xúc xích này đều làm từ thịt loại thượng hạng, hơn nữa mỗi bao xúc xích đều không nhẹ, anh ấy lại chịu khó mang từ nước ngoài về, tặng cho một mình cậu, cậu còn nói anh ấy không thích cậu?
Nói không chừng anh ấy mang về lại phát hiện ra tất cả đều đã quá hạn cho nên mới ném cho tớ ấy chứ!
Hồ Tế Tế chống nạnh, tức đến mức xì khói: Đừng có nói bậy, ngay từ đầu tớ đã ngửi được mùi gian tình rồi! Anh ấy chắc chắn là yêu cậu!
Xin cậu đừng có dùng cái từ yêu này, bình thường anh ấy còn chưa lên tiếng tớ đã sợ run rồi đấy. Khương Bách Vạn cảm giác như thể sau lưng có một trận gió lạnh ập vào người cô.
Tớ giúp cậu phân tích một chút. Bé Mập Tế cười gian, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền: Cho dù sếp bọn tớ có bảo tớ tăng ca hoặc là đi lấy tin đột xuất thì cũng chưa bao giờ lái xe đến đón tớ, ngay cả lúc tớ thông báo phí taxi thì anh ta cũng la oai oái, vậy mà ông chủ của cậu lại tự mình tới đón cậu, đúng không?
Đúng, nhưng mà hôm đó...
Bé Mập Tế không thèm để ý đến lý do của cô: Cậu đã từng uống nước bằng ly của anh ấy hai lần, anh ấy đã từng tỏ ra bất mãn chưa? Đã từng nghiêm khắc dạy dỗ cậu chưa? Không có đúng không? Nếu đổi lại là sếp của bọn tớ thì chắc là đã bóp chết tớ rồi ấy!
Tớ đâu có cố ý!
Được, coi như cậu không cố ý uống nước trong ly của anh ấy đi, nhưng cậu bôi thuốc giảm béo trên cốc hẳn có thể coi là cố ý chứ? Chắc chắn là miệng của anh ấy cũng sưng thành đầu heo giống cậu, thế nhưng anh ấy có đuổi việc cậu không? Nếu sếp tớ mà gặp chuyện này á, chắc chắn đã bắt tớ đi dọn nhà vệ sinh rồi. Hồ Tế Tế đã tạm biệt thuốc giảm béo từ lâu, nhưng lúc này nghĩ đến cảm giác nóng rát trên bụng khi đó, cả người đã run lên.
Sếp của các cậu thật độc ác. Khương Bách Vạn bình luận.
Hiện tại chúng ta đang nói về sếp của cậu. Bé Mập Tế bất mãn nói: Tớ cũng chẳng hy vọng sếp tớ yêu tớ, tớ chỉ muốn bác sĩ Giang mà thôi! A~ Bác sĩ Giang, tớ thật muốn giao cả đời này cho anh ấy.
Nhìn Bé Mập Tế lộ ra vẻ háo sắc, Khương Bách Vạn chỉ chỉ mũi mình: Tớ cũng họ Khương*.
* Giang (江) và Khương (姜) đồng âm [jiāng]
Bé Mập Tế ghét bỏ liếc cô một cái.
Đêm đó, Khương Bách Vạn nằm ngủ gặp ác mộng, cô mơ thấy Ninh Hành cầm một bó hoa hồng đi về phía cô, lớn tiếng nói với cô Anh yêu em! , cô tiếp tục bước đi coi như không thấy gì, sau đó toàn bộ hoa hồng đều biến thành xúc xích, Ninh Hành hung dữ cầm một cây xúc xích nhét vào trong miệng cô, nói rằng nếu cô ăn không hết thì sẽ không để cho cô về... Vì vậy sau khi tỉnh dậy, cô lập tức rời giường chạy đi đánh răng.
Sáng sớm hôm sau, dưới tác dụng của hồi chuông báo thức Đi muộn sẽ trừ lương , Khương Bách Vạn khó khăn rời giường, nhìn thấy bữa sáng mà mẹ Khương đã chuẩn bị trên bàn cơm - một ly sữa, một quả trứng luộc và một cái bánh bao nhỏ, thứ duy nhất khác với mọi ngày chính là có thêm hai cây xúc xích Đức.
Xúc xích Đức trở thành một món ăn cố định trong thời gian dài, mỗi lần ngồi vào bàn ăn Khương Bách Vạn đều nghĩ đến nụ cười gian của Hồ Tế Tế cùng câu nói Anh ấy chắc chắn là yêu cậu kia, sống lưng lập tức lạnh buốt.
* * *
Dựa vào thời điểm bắt đầu công việc của Khương Bách Vạn và Lâm Lệ, thời gian thử việc sẽ kết thúc sau Tết âm lịch. Nghe nói kết quả thử việc cũng được công bố sau Tết, không biết có phải là để cho người bị đuổi việc được hưởng một cái Tết yên ổn hay không. Mặc dù đã sớm biết kết quả thử việc nhưng tháng cuối cùng này Khương Bách Vạn cũng không hề lơ là, mỗi ngày đều chăm chỉ cần cù, cấp trên bảo làm gì thì cô làm cái đó. Tuy nói như vậy nhưng Khương Bách Vạn cũng không thể hiểu được vì sao Ninh Hành lại giao cho cô một nhiệm vụ mới - viết một bài báo cáo phân tích và đánh giá giá trị của một tác phẩm đồ cổ. Nhiệm vụ này cũng không phải là giao cho một mình Khương Bách Vạn, theo như lời của Ninh Hành thì báo cáo này là do