Khi mỹ nhân thứ bảy được đưa vào phủ Cửu Vương, ta cuối cùng bùng nổ.
Ta tìm Thẩm Tiêu lý luận, hỏi hắn khi nào mới chấm dứt sự sỉ nhục đối với ta.
Hiện nay ngay cả vị trí của một người diễn trò cũng cao hơn ta, trong vương phủ khắp nơi đều là trắc phi thứ phi, chỉ mình ta là thị thiếp.
Ta hàng ngày bị người khác bắt nạt sỉ nhục, Thẩm Tiêu lại chưa bao giờ hỏi han.
Thẩm Tiêu lạnh lùng phác họa nét cuối cùng của bức tranh, sau đó cười nhạt: "Hứa Minh Ngọc, lúc trước các ngươi tính toán gả cho bổn vương, có từng nghĩ đến hôm nay không?"
Ta tính toán hắn?
Nếu lúc đó hắn không tâm ý không kiên định, sao có thể bị tính toán?
Ta biết hắn là người hay thay đổi, dù hắn có tình với Hứa Minh Vãn, nhưng cũng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của ta.
Tính toán của hắn là muốn cả hai.
Chỉ là hắn chưa từng nghĩ Hứa Minh Vãn sẽ quyết tuyệt như vậy, hắn nghĩ rằng có thể hưởng thụ hạnh phúc của kẻ có được cả hai, nhưng cuối cùng lại mất đi người mà mình yêu thương.
Hừ...
Ta cúi mắt, bức tranh là Hứa Minh Vãn.
Ba năm qua, thư phòng của hắn khắp nơi đều là tranh vẽ Hứa Minh Vãn, hậu viện khắp nơi đều là những nữ nhân giống Hứa Minh Vãn.
Hứa Minh Vãn giống như ác ma tràn ngập trong cuộc sống của ta.
Ta oán hận, ghen tị.
Phát cuồng mà muốn báo thù.
Nhưng vương phi của Thẩm Tiêu là một người rất lợi hại, nàng khiến Tướng phủ ra tay đàn áp nhà họ Hứa của chúng ta, bây giờ ta ở trong vương phủ còn không bằng một người hầu.
Hồi trước, khi ta thủ tiết trở về nhà, phụ mẫu vì muốn ta có một cuộc sống ổn định về sau, đã chọn Hứa Minh Vãn dễ bị bắt nạt, muốn ta cùng nàng chung một phu quân.
Mẫu thân còn dặn dò ta phải chiếm được lòng Thẩm Tiêu, sau này đợi Hứa Minh Vãn sinh trưởng tử, thì phải đem về dưới danh nghĩa của ta.
Rồi sau đó, ta thậm chí có thể thay thế vị trí chính phi của nàng.
Rõ ràng ta đáng lẽ phải có một tương lai tốt đẹp như vậy, nhưng Hứa Minh Vãn lại muốn hòa ly.
Ta hận Hứa Minh Vãn, nếu không phải vì nàng rời đi, nếu không phải vì nàng mang theo phần lớn gia sản mà ông bà nội để lại, nhà họ Hứa sao có thể ngày càng suy yếu trong triều đình? Còn ta sao lại rơi vào cảnh ngộ này?
Nửa năm trước, ta bảo phụ mẫu đi đến biên cương tìm Hứa Minh Vãn, nàng dễ bắt nạt như vậy, nhất định sẽ mềm lòng.
Nhưng nghe nói Hứa Minh Vãn được vị thập nhất hoàng tử bảo vệ rất tốt, phụ mẫu đến biên cương, thậm chí còn chưa kịp gặp mặt đã bị đuổi ra ngoài.
Ta quay về phòng, từ trong chăn lấy ra một búp bê vải trắng, trên đó là bát tự của Hứa Minh Vãn cùng với đầy những cây kim bạc.
Như thể vẫn chưa hả giận, ta lại hung hăng cắm thêm nhiều cây kim lên đó.
Hứa Minh Vãn, ta muốn ngươi chết!
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị người đá văng ra, là vương phi dẫn Thẩm Tiêu vào.
Vương phi sắc mặt không tốt, nàng nhìn Thẩm Tiêu: "Vương gia nhìn xem, tỷ tỷ Minh Vãn đã đáng thương như vậy, mà nàng ta vẫn…"
"Hứa Minh Ngọc, người đáng c.h.ế.t là ngươi!"
Chưa đợi vương phi nói hết lời, Thẩm Tiêu đã một tay bóp lấy cổ ta.
Khi ta tỉnh lại từ cơn mê man, đã thấy mình ở nhà.
Phụ mẫu ngồi bên giường trông nom, mẫu thân nói Thẩm Tiêu đã viết thư từ hôn, trong phủ Cửu vương không thể có loại nữ nhân độc ác như ta.
Lúc đầu nguyền rủa vương phi là phải xử tử, là phụ thân ta bán hết gia sản, đem tất cả bạc tiền nộp vào quốc khố, chỉ mong thánh thượng nương tay bỏ qua.
Ta lại quên mất, tiện nhân đó dù có ở xa tận biên cương, nàng vẫn là đường đường chính chính thập nhất vương phi.
Mẫu thân vừa an ủi ta, vừa không quên nguyền rủa Hứa Minh Vãn đúng là sao chổi.
Sau đó là tiếng gầm thấp của phụ thân ta, trách nếu không phải ngày trước mẫu thân thiên vị, thì sự việc sao có thể đến mức này?
Phụ mẫu vì Hứa Minh Vãn mà cãi nhau, thậm chí đánh nhau.
Thật nực cười làm sao, Hứa Minh Vãn à, nếu ngươi nhìn thấy cảnh tượng này, không biết ngươi có thấy hả hê không?