Ý nghĩ này cứ âm ỉ trong lòng, cứ để nó mặc sức lớn dần trong tâm khảm. Còn về Thẩm Chiêu, chàng ấy chưa bao giờ thuộc về ta.
Chàng thuộc về bách tính thiên hạ, ngoài là Thẩm Chiêu, chàng còn là thái tử, là quân chủ tương lai.
Chàng chưa bao giờ hứa hẹn gì với ta, ta cũng chưa bao giờ gửi gắm gì nơi chàng.
Chỉ duy có một góc trời này, là chàng để lại cho ta làm nơi nương náu.
Khi chiếc hộp đã chất đầy mười hai cái, quân doanh lại đổ tuyết.
Đêm trừ tịch, ta khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ thẫm Thẩm Chiêu tặng, vẫn cúi đầu hướng về quê nhà.
Không xa đó là tiếng cười nói của các binh sĩ đang uống rượu, ta chưa bao giờ cảm thấy an lòng như vậy.
Ông bà nội, Minh Vãn hiện giờ sống rất tốt, rất vui vẻ.
Lại đến ngày Thẩm Chiêu gửi đồ cho ta, nhưng mãi đến rằm tháng Giêng, ta vẫn không nhận được tin tức gì, ngay cả một lời nhắn cũng không có.
Trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Nửa đêm, ta và Lâm Thiển uống rượu trong trướng.
Lâm Thiển có ý trung nhân, là Tạ Vân Chi, phó tướng của Thẩm Chiêu, là người anh tuấn nhưng cũng cương trực đến mức gần như bảo thủ.
Lâm Thiển đã theo đuổi hắn nhiều năm, nhưng hắn ngoài tránh né thì là từ chối.
Nhưng ta thấy, hắn không phải không có tình ý với Lâm Thiển, có lẽ là vì bận lòng về thân phận của mình, cảm thấy không xứng với Lâm Thiển.
Lâm Thiển uống hơi nhiều, lưỡi líu lại, vỗ vai ta: “... Vãn Vãn đừng sợ, còn có ta, sau này chúng ta tỷ muội nương tựa lẫn nhau, không cần mấy tên nam nhân đáng ghét đó.”
Ta cười đồng tình với nàng, rồi đứng dậy: “Ngươi ngồi một lát, ta đi đưa ít bánh trôi cho A Uyên bọn họ.”
Lâm Thiển loạng choạng đứng lên: “Ta đi cùng ngươi.”
Hai chúng ta đi đến bên ngoài trướng của Lâm Uyên, chưa vào cửa đã nghe bên trong có người nói chuyện.
“Đây là ý của điện hạ, xin tướng quân ngàn vạn lần giữ kín tin tức, nhất là tuyệt đối không được nói cho Hứa tiểu thư biết.”
Một cơn bất an ập đến, ta vén rèm bước vào trướng: “Chuyện gì không thể nói với ta?”
Tuy nhiên, ta vừa vào trướng cũng sững sờ.
Người trước mặt chính là thân vệ của Thẩm Chiêu, Phong Minh.
“Phong Thống lĩnh sao lại ở đây? Ngươi không nên ở bên cạnh điện hạ sao?”
Nói rồi, ánh mắt ta rơi vào chiếc bàn, trên đó có đặt một phong thư, bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng ta nhận ra dấu hiệu đặc biệt ở một góc phong thư.
Đó là ký hiệu riêng của Thẩm Chiêu, nếu không phải tin khẩn cấp tuyệt đối sẽ không dùng đến.
Ta bước lên một bước: “Có phải kinh thành xảy ra chuyện không? Điện hạ đâu? Điện hạ ở đâu?”
Ta nhìn chằm chằm vào Phong Minh, hắn không dám đối diện với ta, nhưng ta vẫn thấy khóe mắt hắn đỏ hoe.
Ta sốt ruột, hai tay nắm chặt lấy vạt áo hắn: “Nói đi! Điện hạ đâu?”
“Hứa tiểu thư.”
Lâm Uyên tiến lên kéo ta lại, giọng nói vốn luôn điềm tĩnh của hắn giờ đây lại có chút run rẩy: “Đêm trừ tịch, Đại hoàng tử phát động cung biến, điện hạ... vì bảo vệ Hoàng thượng mà bị trọng thương, e rằng... e rằng không ổn rồi.”
“Bốp” một tiếng, ta loạng choạng va vào chiếc bàn phía sau.
Lâm Thiển vội vàng đỡ lấy ta: “Vãn Vãn đừng lo, ông ta vẫn ở kinh thành, điện hạ nhất định sẽ không sao.”
Lâm Thiển nói vậy để an ủi ta, nếu không phải là nguy hiểm trùng trùng, sao tin này lại truyền đến biên cương?
Nhưng... trước đó Thẩm Chiêu còn viết thư nói đợi qua năm sẽ trở về, chàng còn bảo ta chăm sóc bản thân thật tốt, sao chàng có thể nuốt lời?
13
Lúc này Phong Minh cũng ra khỏi trướng, đưa cho ta một phong thư nhuốm máu.
“Điện hạ một mực dặn dò, nếu có biến cố xảy ra, bảo chúng thuộc hạ nhanh chóng quay lại doanh trại, điện hạ nói... từ nay về sau tiểu thư là chủ tử của chúng thuộc hạ, doanh trại có người nhà họ Lâm ở đây, có tiểu thư ở đây, điện hạ mới an tâm, điện hạ hy vọng tiểu thư đừng quên tâm ý ban đầu, vì mình, cũng vì điện hạ mà bảo vệ... mảnh đất này.”
Hai tay ta siết chặt phong thư nhuốm m.á.u đó, Thẩm Chiêu chắc hẳn đã sớm nghĩ đến ngày này, thậm chí đã sắp xếp sẵn con đường sau này cho ta.
Lâm Thiển bước đến đỡ lấy ta: “Vãn Vãn, kinh thành loạn như một nồi cháo rồi, điện hạ nhất định không muốn ngươi quay về mạo hiểm, ngài ấy chỉ mong ngươi có thể sống yên ổn suốt quãng đời còn lại.”
Ta đứng tại chỗ rất lâu, cho đến khi tuyết rơi từ trời xuống, tựa như trận tuyết năm ngoái khi chàng rời đi.