Vào ngày đại hôn, trưởng tỷ mới mất chồng của ta đột nhiên bị sảy thai, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Phu quân đang chuẩn bị bái đường cùng ta thì bất chợt bỏ ta lại, đứng chờ ngoài khuê phòng của tỷ tỷ suốt một ngày hai đêm.
Ngày thứ ba, cuối cùng hắn cũng trở về.
Nhưng lại lao thẳng vào hỉ phòng, bóp cổ ta: "Hứa Minh Vãn, ngươi rốt cuộc có trái tim không? Minh Ngọc đang ở ranh giới sinh tử, vậy mà ngươi vẫn còn mặt mũi an nhiên làm Vương phi của mình sao?"
1
Ta là cháu gái út của Thái Phó, vì trưởng tỷ thân thể yếu ớt, mẫu thân bận chăm sóc nên từ nhỏ ta đã được nuôi dưỡng bên cạnh tổ mẫu.
Tổ mẫu lúc trẻ là tài nữ có tiếng, vì vậy ta được dạy dỗ trở thành người hiểu biết lễ nghĩa.
Theo lý mà nói, ta phải là quý nữ đắc ý nhất chốn kinh thành, nhưng năm mười bốn tuổi, tổ phụ và tổ mẫu lần lượt qua đời, từ đó ta trong cái nhà này liền giống như một người ngoài.
Trưởng tỷ biết làm nũng để giành được sự sủng ái, lại thường xuyên đau ốm, chỉ cần không vừa ý một chút là liền ho ra máu.
Vì vậy, tất cả sự yêu thương của gia đình đều dành cho tỷ ấy.
Ta thường xuyên giống như một người ngoài cuộc, nhìn bọn họ cả nhà vui vẻ hòa thuận, mà ta, thường xuyên ngồi ngẩn ngơ một mình trong phòng của tổ phụ tổ mẫu.
Năm ta mười sáu tuổi, trưởng tỷ mười tám tuổi cuối cùng cũng xuất giá.
Mẫu thân vì nhớ nhung trưởng tỷ mà đổ bệnh một trận, ta liền vừa hầu hạ bệnh vừa thay bà quản lý chuyện trong phủ đâu ra đấy.
Ta đã nghĩ rằng sau khi trưởng tỷ xuất giá, mẫu thân cuối cùng cũng sẽ nhìn đến ta.
Nhưng không ngờ rằng câu đầu tiên bà nói sau khi khỏi bệnh lại là: "Con rốt cuộc có bao nhiêu sắt đá? Trưởng tỷ của con gả đi ngoại thành, vậy mà con một chút cũng không buồn bã?"
Ta cúi đầu nhìn bát thuốc, không đáp lời.
Nhưng tại sao ta phải vì nàng ta gả xa mà buồn chứ?
Rõ ràng ta còn mừng không kịp.
Mẫu thân thấy ta dáng vẻ không mặn không nhạt như vậy thì phiền lòng, liền phất tay bảo ta đi ra ngoài.
Ban đêm, ta nghe thấy bà cùng phụ thân bàn luận về hôn sự của ta.
Phụ thân nói để ta lại một năm, có thể bầu bạn với bà.
Nhưng mẫu thân từ chối, nói ta không ở bà ngược lại còn thanh tĩnh hơn.
Ta cùng đương kim Thái Hậu là tình cảm từ nhỏ, vì vậy từ nhỏ đã chỉ hôn cho tôn tử được yêu quý nhất của bà, cũng chính là đương kim Cửu vương gia Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu là hoàng tử do Hoàng Hậu sinh ra, huynh trưởng cùng mẹ là Thái Tử, vì vậy từ nhỏ hắn đã là một vương gia cao quý và nhàn tản.
Tổ mẫu định ra hôn sự này, e là muốn để ta nửa đời sau vô ưu.
Thẩm Tiêu tính tình lạnh nhạt, nhưng đối với ta vẫn là ôn nhu hiếm thấy.
Ta từng nghĩ hắn vốn dĩ là tính cách như vậy, đối xử với ta như vậy đã là không tệ.
Nhưng cho đến một ngày trước đại hôn, ta nhìn thấy hắn đứng ngẩn ngơ ngoài viện của trưởng tỷ, ta mới biết hắn không phải lạnh nhạt, mà là ta chưa từng vào tim hắn.
Trưởng tỷ cũng bất hạnh, thành thân chưa đầy nửa năm phu quân liền nhiễm bệnh qua đời.
Phụ mẫu lập tức đi ngoại thành đón người trở về, lúc đó nàng đã mang thai một tháng.
Trưởng tỷ về nhà sau đó, trọng tâm của phụ mẫu lại đều dồn hết lên người nàng, dù rằng còn chưa đầy nửa tháng là ta đã phải đại hôn, bọn họ cũng không chịu chia ra một chút tinh lực.
Mọi việc đều do một tay ta lo liệu, kể cả hỉ phòng ở vương phủ cũng là tự tay ta bố trí.
Có đôi khi ta nghĩ mình may mắn vì tổ mẫu đã dạy cho ta những điều này, nếu không thì một mình ta làm sao có thể tiếp tục cuộc sống đây?
Ta chỉ nói trưởng tỷ bất hạnh thôi sao?
Nếu không thì làm sao lại không còn phu quân, rồi lại không còn con.
Nhưng khi ta nhìn thấy phụ mẫu cùng Thẩm Tiêu đều yêu thương nàng ta như mạng sống như vậy, ta nghĩ không biết rốt cuộc là nàng ta bất hạnh, hay là ta bất hạnh nữa.