Tô Nghi Tu lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh rồi bày ra phòng bếp xong cười với Giang ŧıểυ Âm đang được Khúc Cẩn ôm ở trong lòng ngực, sau đó tiếp lời: "Nói đến hàng to xài tốt, có em là đủ rồi."
Tại sao da mặt của 2 người đàn ông này lại càng ngày càng dày?
Giang ŧıểυ Âm nhấp miệng, từ trong túi móc ra một lá bùa triện dán ở trên người Khúc Cẩn, sau đó ngay lúc anh bị chế trụ thì liền đỏ mặt tránh thoát.
"Không cần! Tôi không cần nhân viên mới!" Chém đinh chặt sắt mà nói xong lời này, Giang ŧıểυ Âm liền chạy ra cửa rồi hô một câu với Tô Nghi Tu: "Nghi Tu, làm cơm xong chừa cho chị một phần là được."
"Chị ŧıểυ Âm ——"
Chờ Tô Nghi Tu lần nữa từ trong phòng bếp chạy ra thì thấy Khúc Cẩn ở phòng khách đang có ý đồ thoát khỏi sự khống chế của phù triện, mà Giang ŧıểυ Âm đã không còn thấy bóng dáng.
"Sao lúc trước anh không ở tầng dưới nhìn chị ŧıểυ Âm?"
Mất chút công phu mới thoát khỏi phù triện, Khúc Cẩn cau mày trả lời: "Tôi lên tầng dùng máy tính của cậu để sửa sang lại cho cô ấy vài thứ, làm sao vậy?"
"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ vì được ở cạnh chị ŧıểυ Âm nhiều thêm mấy ngày mà cố ý kéo dài tiến độ công việc chứ?" Tô Nghi Tu ngoài ý muốn nhướng mày một chút: "Mà chủ tiệm quán trà phía dưới lầu kia. Tôi cảm thấy không quá thích hợp, anh có cơ hội thì vào phòng cô ta nhìn xem cô ta rốt cuộc có làm cái gì không."
"Người phụ nữ thích cậu kia?"
Khúc Cẩn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Nghi Tu: "Phụ nữ không có được tình yêu, cậu tốt nhất cầu nguyện cô ta còn có thể bảo trì lý trí."
"Cho nên tôi mới hy vọng anh có thể đi xuống nhìn xem."
"Tôi đã biết."
Lăn lộn một hồi, trời bên ngoài đã tờ mờ sáng. Giang ŧıểυ Âm bước xuống cầu thang, còn chưa đi đến cửa văn phòng đã liền thấy Trương Sư Lễ đang đứng ở nơi đó, khẩn trương như thiếu niên lần đầu gặp gia đình của bạn gái.
"ŧıểυ Âm." Thấy ŧıểυ Âm từ lầu ba đi xuống, Trương Sư Lễ lập tức đứng thẳng tắp mà nói lắp: "Tôi tôi tôi... Tôi lúc trước không biết em là con của chị gái... Thực xin lỗi... Chị ấy rốt cuộc..."
Lại lần nữa nhìn đến Trương Sư Lễ, Giang ŧıểυ Âm phát hiện bản thân cư nhiên đã bình tĩnh rất nhiều.
"Ăn sáng chưa?" Cô nhìn chăm chú vào vết thương xanh tím ở trên mặt anh và hỏi.
"Vẫn, vẫn chưa..."
"Đi ăn với tôi."
Giang ŧıểυ Âm lướt qua anh xong ngay lập tức liền đi xuống dưới lầu, một chút tỏ vẻ trưng cầu ý kiến của anh hay chờ anh đồng ý cũng không có.
Hành vi của cô gái này kỳ thật có chút không lễ phép, nhưng Trương Sư Lễ một chút cũng không thèm để ý, bây giờ tận trong đáy lòng anh bốc lên toàn là vui sướиɠ. Lần này, khi cô nhìn anh, trong mắt cô không có chán ghét, cô hỏi anh đã ăn cơm chưa, còn bảo anh đi theo.
Cho dù biết rõ đối phương là cháu gái của mình, nhưng Trương Sư Lễ vẫn sẽ nhịn không được bởi vì thái độ cô thay đổi mà vui sướиɠ không thôi.
7 giờ, các cửa hàng bán đồ ăn sáng đều bắt đầu mở cửa.
Giang ŧıểυ Âm ở chỗ ngoặt đường phố mua mấy cái bánh bao nóng hầm hập rồi đưa một nửa cho Trương Sư Lễ đang dùng ánh mắt trông mong nhìn cô.
"Ông chủ, bao nhiêu ——"
"Tôi đã trả tiền rồi."
Ai?
Nếu không phải là trộm nhìn sườn mặt Giang ŧıểυ Âm một hồi, anh tất nhiên cũng sẽ trả tiền.
Giang ŧıểυ Âm có thể thấy rõ khi Trương Sư Lễ vừa nghe cô nói cô đã trả tiền xong, cái đuôi ở mông ngay lập tức rũ xuống, trên mặt cũng tỏ vẻ tôi rất là khổ sở, vì sao không cho tôi trả, biểu hiện ra một bộ dáng đần độn.
Người đàn ông này thật sự không biết che dấu ý nghĩ của mình, trong lòng muốn cái gì cơ hồ toàn bộ đều viết ở trên mặt.
"Nhanh ăn đi, bánh bao lạnh liền mất ngon."
"Nga nga." Nghe Giang ŧıểυ Âm nói, Trương Sư Lễ liền ngoan ngoãn mà bắt đầu gặm bánh bao, đồng thời trên mặt cũng để lộ ra biểu tình hạnh phúc.
Bánh bao ŧıểυ Âm mua cho tôi ăn ngon thật!
Anh gặm xong một cái bánh bao, lại tự nhận là thực ẩn nấp mà trộm liếc mắt nhìn Giang ŧıểυ Âm một cái, chờ Giang ŧıểυ Âm nhận thấy được tầm mắt của anh, lúc cô nhìn qua thì anh lại lập tức cúi đầu gặm cái bánh bao, làm bộ mình không có nhìn lén.
"Mao Sơn Phái rốt cuộc là cái dạng địa phương gì?"
Ăn xong bánh bao, Giang ŧıểυ Âm dựa vào trên cây, có chút tò mò hỏi một câu.
"Mao Sơn là một nơi non xanh nước biếc rất xinh đẹp." Trương Sư Lễ nỗ lực nhớ lại hết thảy sự tốt đẹp ở chỗ đó: "Phong cảnh tốt, không khí tốt, thực an tĩnh, nhưng cũng... Thực xấu xí..."
"Thẳng đến ba năm trước đây tôi mới biết được sau khi chị gái rời khỏi đó thì mỗi tháng chị ấy đều có gửi thư cho tôi, cũng chính là lúc ấy tôi mới biết được người anh rể tôi chưa bao giờ gặp mặt, 5 năm trước vì chị gái đã từng tới Mao Sơn tìm tôi."
"ŧıểυ Âm." Người đàn ông dùng ánh mắt gần như muốn khóc nhìn Giang ŧıểυ Âm" "Là tôi có lỗi với chị gái, chị ấy rõ ràng thương tôi như vậy."
Hóa ra là vậy sao?
Giang ŧıểυ Âm đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, người đàn ông này cũng không phải bởi vì lạnh nhạt mới bỏ mặc để mẹ chết.
"Mẹ đến chết cũng không có trách cứ cậu." Giang ŧıểυ Âm che trán trào phúng mà bật cười: "Xem ra mẹ so với cậu còn hiểu biết về sự xấu xí ở nơi đó hơn."
"Chị ấy rốt cuộc..."
"Cậu nhỏ." Giang ŧıểυ Âm mở miệng đánh gãy lời Trương Sư Lễ định nói: "Mẹ không hề trách cậu, tôi cũng vậy, thế cho nên phiền cậu đừng đứng canh giữ ở cửa văn phòng. Quá khứ đã qua thì để cho nó qua đi, cậu có cuộc sống của cậu, tôi cũng có cuộc sống của tôi, cậu nhỏ nếu còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ rất bối rối."
Người đàn ông bề ngoài thành thục nhưng trên thực tế lại đơn thuần như tờ giấy trắng phỏng chừng lại ở phía sau dùng loại ánh mắt giống chú cún nhỏ nhìn cô.
Giang ŧıểυ Âm không có quay đầu lại.
Cô không muốn lại lần nữa nhớ về sự bất lực của mình lúc ấy, cũng không muốn kể lại cho Trương Sư Lễ nghe câu chuyện cũ suýt chút nữa đã làm cô hỏng mất.
"ŧıểυ Âm......"
Giang ŧıểυ Âm đoán một chút cũng không sai, Trương Sư Lễ đúng thật là ở phía sau đáng thương vô cùng mà nhìn chằm chằm bóng dáng cô càng lúc càng xa.
Tôi đã nói sai cái gì?
Ngay từ đầu rõ ràng vẫn còn tốt, nhất định là bởi vì anh ăn nói vụng về nói sai cái gì rồi.
"Cậu lớn lên thật tuấn tú." Bác gái bên cạnh mua bánh bao vỗ vỗ lưng Trương Sư Lễ hỏi: "Làm sao vậy? Cãi nhau với bạn gái?"
Không thể không nói, Trương Sư Lễ dùng biểu tình đáng thương vô cùng xác thật rất có lực sát thương, dù là bác gái cũng có chút đau lòng cho đứa nhỏ này, khổ sở như vậy, muốn an ủi cậu, bày mưu cho cậu.
Lời bác gái nói làm Trương Sư Lễ sốt ruột mà xua tay giải thích nói: "Không phải đâu, ŧıểυ Âm cô ấy không phải là bạn gái của con."
"Vậy là vẫn chưa theo đuổi được."
Bác gái giống như đã nhìn thấu hết thảy cười tủm tỉm rồi dùng giọng điệu của người từng trải nói: "Con gái a, đều rụt rè. Bác thấy con lớn lên tuấn tú như vậy, chỉ cần chủ động một chút làm người ta hiểu rõ sự chân thành của con thì liền nhất định có thể theo đuổi được."
"Phải chủ động một chút sao?" Trương Sư Lễ theo bản năng mà xem nhẹ vế trước bác gái nói.
"Con trai nhất định phải chủ động mới được a, con đứng ở nơi này bày biểu tình khổ sở cô ấy cũng không thấy được. Hay là con muốn từ bỏ? Cháu gái của bác cũng rất xinh đẹp, có muốn bác giới thiệu cho con quen biết một chút không?"
Trầm mặc mấy chục giây sau, Trương Sư Lễ trịnh trọng mà khom lưng với bác gái: "Cảm ơn bác đã chỉ điểm, con sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy!"
Anh thật vất vả mới tìm được hy vọng mới, sao có thể từ bỏ.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đi nà, siêng up truyện mà vote cứ tuột hong hà =((