"Chị Hoa Chước, tôi không thích chị, có thể phiền chị về sau đừng dựa vào tôi gần như vậy được không?"
Ở cửa văn phòng đột nhiên truyền đến thanh âm của Tô Nghi Tu, nghe lời nói này, đáy lòng Giang ŧıểυ Âm mạc danh dâng lên một trận vui vẻ, mà biểu hiện rõ rệt nhất là khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
Khúc Cẩn bị gối đầu ném trúng thấy một màn như vậy liền đứng dậy ném gối đầu lên trên giường Giang ŧıểυ Âm, sau đó bước đến giường từ phía sau ôm lấy cô.
"ŧıểυ Âm ——"
Người đàn ông dán bên lỗ tai cô thở ra khí lạnh, Giang ŧıểυ Âm run lên một chút, cô dùng khuỷu tay trực tiếp đẩy anh ra.
"Đừng nháo."
"Tôi muốn làm em." Khúc Cẩn chưa từ bỏ ý định mà ôm lấy cô, đem nửa người dưới dính sát vào mông Giang ŧıểυ Âm ý đồ phân tán lực chú ý của cô: "côn th*t của tôi so với cậu ta còn lớn hơn, nhất định sẽ làm em càng thoải mái."
Đây mẹ nó là vấn đề côn th*t của ai lớn hơn sao?!
Giang ŧıểυ Âm đối với tên Teddy thành tinh cái miệng phun đầy lời cợt nhả này bất đắc dĩ.
"Nghi Tu so với anh còn lớn hơn!" Cô không lưu tình chút nào mà nói dỗi anh một câu, trong lúc anh trầm mặc, cô lại bắt đầu vểnh tai cẩn thận nghe động tĩnh ở bên ngoài.
"Em cùng con bé kia ở bên nhau?"
Đó là giọng của Hoa Chước.
"Đúng vậy, tôi đã cùng chị ŧıểυ Âm ở bên nhau." Thanh âm Tô Nghi Tu nghe ra thực vui sướиɠ: "À còn nữa, mặc kệ tôi vì chị ấy mà làm cái gì thì đó cũng đều là chuyện của tôi, không có một chút liên quan nào với chị."
Nói xong, Tô Nghi Tu liền bước vào văn phòng rồi đóng cửa lại.
Bên ngoài văn phòng thực mau truyền đến thanh âm lục tung, đại khái là kéo dài một hồi, cậu mới đẩy cửa phòng ngủ của Giang ŧıểυ Âm ra. Sau đó cảnh tượng mà cậu nhìn đến chính là Khúc Cẩn vẻ mặt thâm trầm đang ôm Giang ŧıểυ Âm không biết suy nghĩ cái gì, mà Giang ŧıểυ Âm rõ ràng chính là một bộ dáng lười giãy giụa.
"Chị ŧıểυ Âm, chị tỉnh rồi?" Tô Nghi Tu kích động mà đi đến trước mặt Giang ŧıểυ Âm, ngồi ở mép giường xong chuyện đầu tiên cậu làm chính là duỗi tay sờ cái trán của cô.
"Nghi Tu, trên mặt em sao lại có thương tích?"
Giang ŧıểυ Âm giữ chặt tay cậu, nhíu mày nhìn chằm chằm vết bầm xanh tím trên mặt Tô Nghi Tu.
Thật rõ ràng chính là Tô Nghi Tu vừa rồi đã cùng ai đó đánh nhau.
"Em đánh nhau với ai?"
"Chị ŧıểυ Âm, em không có việc gì...... Tê ——"
"Còn nói không có việc gì?!" Giang ŧıểυ Âm kéo tay Khúc Cẩn ra rồi từ trên giường ngồi dậy, cô định xuống giường đi lấy hòm thuốc: "Để chị thoa thuốc cho em."
"Thật sự không có việc gì."
Tô Nghi Tu ôm lấy Giang ŧıểυ Âm, ấn cô xuống trên giường rồi giải thích nói: "Mới vừa nãy em đã bôi thuốc, hơn nữa người kia so với em còn thảm hơn."
Nhưng cậu rốt cuộc đã đánh nhau với ai, mặc kệ Giang ŧıểυ Âm có hỏi thế nào, Tô Nghi Tu cũng không chịu nói cho cô biết.
"ŧıểυ Âm, chị ở đây chờ em đi nấu cơm cho chị."
Tô Nghi Tu vốn muốn ở lại thêm một hồi với Giang ŧıểυ Âm, nhưng thật sự là chịu không nổi tên mặt lạnh Khúc Cẩn cứ nhìn chằm chằm xuống phía dưới hạ bộ của mình. Cậu mỉm cười, đi lên phía trước mạnh mẽ túm anh ta đi luôn.
"Aizz ——"
Nhìn phòng ngủ không còn ai, Giang ŧıểυ Âm thở dài xuống giường, đi loanh quanh trong phòng một vòng, cuối cùng ra tới văn phòng.
Cô lại lãng phí thời gian suốt một ngày, thật là.
Bên ngoài phố Thọ Vưu vẫn quạnh quẽ trước sau như một, phố cũ vĩnh viễn đều không phồn hoa giống như những con phố mới nhưng lại có thể làm Giang ŧıểυ Âm bình tĩnh lại. Đường không lát xi măng, đại thụ sum xuê cao hai tầng, người dân sống ở đây từ từ nhàn nhàn ăn điểm tâm.
Cái người ngồi trên đường phố đối diện văn phòng này, người đàn ông mặt mũi bầm dập kia vì sao lại nhìn quen mắt như vậy?
Cậu nhỏ?
Cũng không biết có phải là đã nhận ra tầm mắt của cô hay không mà người đàn ông bị đánh đến thảm hề hề đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng bên này, thật sự rất giống một con mèo vàng bị chủ nhân vứt bỏ. Trong đầu cô vì sao ở thời điểm vừa rồi trong nháy mắt lại nhìn ra một con mèo vàng đang phe phẩy cái đuôi với mình?
Giang ŧıểυ Âm ngồi vào trên ghế, bụm mặt nhịn không được bật cười.
Được rồi, cô dường như đã biết Tô Nghi Tu trước nay không chủ động gây chuyện rốt cuộc đã đánh nhau với ai.
Thở phào một hơi, Giang ŧıểυ Âm trở lại phòng ngủ, từ tủ đầu giường lấy ra một cái hộp sắt. Trong đó chứa đựng toàn bộ hồi ức của cô, chỉ là suốt 5 năm qua cô cũng không dám mở ra nhìn.
"Mẹ......"
Bức ảnh dán ở mặt trên hộp kia là một nhà ba người cười đến thực hạnh phúc.
"Mình nên làm cái gì bây giờ?"
Màn đêm buông xuống, đèn đường bên ngoài bắt đầu lục tục sáng lên. Giang ŧıểυ Âm tắm rửa một cái, trở lại phòng ngủ thì thấy cảnh Tô Nghi Tu với Khúc Cẩn hai người cùng nhau nằm ở trên giường cô, mắt to trừng mắt nhỏ mà cũng không biết là đang so cái gì.
"Hai người rốt cuộc muốn làm gì?" Cô quấn chặt khăn tắm, đứng ở cửa nhịn không được trợn trắng mắt.
"Làm em."
"Ngủ với chị ŧıểυ Âm."
Tuy rằng đáp án không quá giống nhau, nhưng Giang ŧıểυ Âm xem như nghe ra được rằng cả hai người họ đều không cần mặt mũi.
"Đi ra ngoài!"
Tuy rằng cô suýt chút nữa đã chết một lần khiến cô không muốn lại giận dỗi hai người họ, nhưng ba người cùng nhau làm thật sự không nằm ở trong phạm vi cô có thể tiếp thu.
"Không muốn." Lần này hai người đàn ông thực ăn ý mà cho ra đáp án giống nhau.
"Đây là phòng ngủ của tôi, hai người mau ra ngoài!"
Sau đó trả lời cô là Khúc Cẩn bước xuống giường, một phen bế cô xong trực tiếp ném cô lên trên giường.
"Không được, không được, hai người tuyệt đối không thể......"
Giang ŧıểυ Âm nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương mà túm chặt khăn tắm ở trên người rụt rụt về phía sau, kết quả vừa vặn liền rúc vào trong lồng ngực Tô Nghi Tu.
"Không phải sợ đâu chị ŧıểυ Âm." Tô Nghi Tu ôm lấy cô gái trong lòng rồi ôn nhu ở bên tai cô nói: "ŧıểυ Âm khẳng định sẽ không hy vọng bọn em vì chị mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, đúng không?"
"Ân."
"Cho nên chị ŧıểυ Âm chỉ cần hưởng thụ là được."
Khúc Cẩn ngay lúc này cũng lên giường, duỗi tay sờ lên gương mặt Giang ŧıểυ Âm: "Đến cả chết em cũng không sợ mà còn sợ cái này?"
"Tôi... Tôi không sợ..." Cả người Giang ŧıểυ Âm cứng đờ, có chút nói lắp: "Tôi cảm thấy như vậy thực đột phá điểm mấu chốt của luân lý cùng đạo đức......"
"Luân lý đạo đức?"
Khúc Cẩn nhếch khóe miệng, biểu tình mạc danh mà nhìn thoáng qua Tô Nghi Tu.
Sự tình rốt cuộc là như thế nào phát triển trở thành như vậy, Giang ŧıểυ Âm cũng có chút nói không rõ. Dù sao đến cuối cùng, cô mơ mơ màng màng bị hai người đàn ông cởi khăn tắm, trần truồng mà nằm ở giữa bọn họ.
"Thật đẹp." Tô Nghi Tu từ phía sau cầm đôi vυ" cô: "vυ" của chị ŧıểυ Âm thật tuyệt, sờ nhiều cũng không chán."
"Ân... Đừng nói như vậy... Quá xấu hổ..."
Giang ŧıểυ Âm đỏ mặt, giống như một đóa hoa nở rộ làm người nhịn không được muốn ngắt xuống.
"Mắc cỡ?" Khúc Cẩn ở phía trước vươn tay từ đùi cô từng chút từng chút hướng lên trên sờ đến miệng huyệt: "Tao huyệt rõ ràng đã thoải mái đến bắt đầu chảy nước."
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ sự trở lại của team đi nào ><