"Sắp chết... Bị làm chết..." Hai chân cô banh rộng ra hướng trước mặt, đôi vυ" to cũng dán hết ở trên mặt Tô Nghi Tu, sau đó cô kêu lên: "Tao huyệt sắp... Sắp cao trào...."
Chép chép miệng hai cái, Tô Nghi Tu vuốt gương mặt bởi vì cơn cao trào mà ửng đỏ của Giang ŧıểυ Âm, sau đó cười hôn hôn lên trán cô: "Vừa rồi suýt chút nữa đã bị tao huyệt của chị kẹp đến bắn ra, nếu bị hiểu lầm thành đàn ông không thể kéo dài thì lại không tốt."
"Nghi Tu ——" Khóe mắt Giang ŧıểυ Âm khi được ôn nhu hôn lên trán đột nhiên ẩn chứa nước mắt, cô thấp giọng nói: "Chị chỉ là một cô gái kém cỏi.""Chị ŧıểυ Âm rõ ràng chính là cô gái tốt nhất trên thế giới này."
"Mặc kệ là ai chạm vào chị, chị cũng đều có thể thoải mái đến cao trào, thế cho nên chị quá kém không phải sao?"
"Đây không phải là lỗi của chị." Tô Nghi Tu duỗi tay mềm nhẹ lau nước mắt bên khóe mắt cô, tiếp theo, đôi tay nâng mặt nhìn thẳng vào hai mắt cô rồi gằn từng câu từng chữ mà nói: "Nếu nói kém cỏi thì đúng hơn là đàn ông bọn em, thời thời khắc khắc đều nghĩ đến việc chiếm hữu chị ŧıểυ Âm, muốn làm chị ŧıểυ Âm đến cao trào."
"Chị trước nay cũng chưa chủ động muốn cái gì, thế cho nên từ giờ trở đi không cần suy nghĩ nữa, chị chỉ cần nhắm mắt lại hưởng thụ là được rồi."
"Nghi Tu, em không cần phải đối với chị tốt như vậy......"
Giang ŧıểυ Âm có chút không dám nhìn hai mắt cậu, nơi đó có sự nghiêm túc làm cô sợ hãi.
"Chị ŧıểυ Âm, em không có tốt như chị tưởng đâu." Tô Nghi Tu túm chặt đôi tay của Giang ŧıểυ Âm, mười ngón tay của cả 2 đan vào nhau thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân thân mật nhất: "Em chỉ hy vọng chị ŧıểυ Âm có thể đồng ý với em một việc."
"Ân."
"Mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì cũng đều đừng rời khỏi em."
Cho dù là ở trên giường, Giang ŧıểυ Âm cũng không nghĩ sẽ tùy tiện đồng ý với cậu. Sau khi trầm mặc lâu thật lâu, lâu đến lúc Tô Nghi Tu đều cho rằng cô sẽ cự tuyệt thì Giang ŧıểυ Âm lại mở miệng: "Chỉ cần Nghi Tu em không chủ động rời đi thì chị cũng sẽ không rời đi."