Vạn Nhân Mê Nàng Quá Mức Diễm Lệ

Chương 18

Trước Sau

break
Cũng chính vì vậy mà trước đó, Thư Mạn Hương – một nữ diễn viên trẻ không mấy tên tuổi – mới có thể thuận lợi giành được vai diễn này.

Thế nhưng bây giờ, khi Hoàng Xuyên Bách muốn quay lại dùng kịch bản nguyên tác, vai trò của Hàn Ngọc Tinh sẽ lập tức được đẩy lên cao, trở thành tuyến nhân vật chủ chốt.

Mà nhân vật này vừa quan trọng vừa khó diễn đến vậy, bất kể là ai đảm nhận vai diễn, Lâm Vũ cũng không thể yên tâm nổi!


“Đứng ngây ra đó làm gì?”

Lâm Vũ còn đang suy nghĩ xem nên làm cách nào để khiến Hoàng Xuyên Bách từ bỏ ý định kia, thì sau lưng chợt vang lên một giọng nam trầm thấp, mang theo từ tính.

Quay đầu nhìn lại, Lâm Vũ lập tức nhận ra người vừa tới. Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng phía sau, lông mày rậm như lưỡi kiếm, đôi mắt sáng rực, gương mặt tuấn tú dễ nhìn. Dù chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản, khí chất nho nhã, điềm đạm kia vẫn toát lên rõ rệt.

Không phải Trần Kiêu thì còn ai vào đây!

Lâm Vũ hơi nghi hoặc, hỏi:

“Sao ngươi tới sớm vậy?”

Trần Kiêu nhướng mày, giọng dở khóc dở cười:

“Làm ơn! Cũng gần mười giờ rồi đó, ngươi không biết à?”

Lâm Vũ vừa cúi đầu nhìn đồng hồ thì mới sực nhớ sắp đến giờ quay. Nhìn kỹ lại xung quanh, trừ Hoàng Xuyên Bách và nữ chính vẫn còn đang chuẩn bị, thì hầu hết các diễn viên chính đã có mặt đầy đủ.

Trần Kiêu kéo ghế ngồi xuống cạnh Lâm Vũ, tiện tay nhận lấy hai chai nước từ quản lý Uông đưa tới, rồi đưa một chai cho Lâm Vũ.

“Dạo gần đây ngươi cứ đứng như cột điện, rốt cuộc đang nghĩ gì thế hả?”

Lâm Vũ nhận lấy chai nước, uống một ngụm rồi lườm hắn một cái:

“Còn không phải vì đạo diễn Hoàng nhà chúng ta lại lên cơn sao!”

Nói rồi, y kể lại chuyện Hoàng Xuyên Bách đòi sửa lại kịch bản. Trong lòng Lâm Vũ vốn nghĩ Trần Kiêu chắc chắn sẽ đồng tình, ai ngờ đối phương lại tỏ vẻ dửng dưng như không có gì to tát.

Trần Kiêu thực sự không thấy có gì lạ cả, vì...

“Ngươi không biết tối qua lão Đàm đã thông báo toàn đoàn là sẽ sửa kịch bản à? Có phải ngươi chặn nhóm trò chuyện của đoàn phim rồi không?” Trần Kiêu nhíu mày khó hiểu.

Lâm Vũ cảm giác như vừa bị sét đánh giữa trời quang. Hắn vội bật điện thoại lên, mở nhóm chat mà chính mình đã... chặn thông báo từ lâu. Quả nhiên, tối qua phó đạo diễn Đàm đã gửi một thông báo trong nhóm.

Nội dung đại khái là đoàn phim sẽ chỉnh sửa lại một hồi trong kịch bản để bám sát nguyên tác hơn. Các cảnh đã quay trong tháng trước sẽ được xem xét lại. Những cảnh chụp tuyên truyền có liên quan tới nữ chính sẽ quay lại từ đầu. Giai đoạn đầu, các vai phụ sẽ do phó đạo diễn Đàm chủ trì sắp xếp lại…

“Ta cứ tưởng Xuyên Tử đã bàn bạc trước với ngươi rồi chứ. Kịch bản mới người ta phát xuống từ hôm qua rồi còn gì.”

Vừa nói, Trần Kiêu vừa lấy ra bản kịch bản có đóng dấu ngày hôm qua, trên đó còn rõ dấu vết hắn đã xem qua.

Xem ra lại là Xuyên Tử tự ý quyết định. Trần Kiêu thầm than trong lòng, ngoài miệng cũng không thể không phụ họa:

“Ngươi cũng biết cái tính Xuyên Tử rồi đấy, tính khí cổ quái. Một khi đã quyết cái gì là chẳng ai cản nổi. Sáng nay họp xong, ta sẽ thay ngươi nói với hắn một tiếng, bắt hắn dừng lại một chút!”


Lâm Vũ mặt mày đen lại, trong lòng có chút bực bội, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng cần làm quá như thế.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc