“Biết rồi biết rồi.”
Vừa nghe nhắc đến công việc, dù trong lòng vẫn còn đang cằn nhằn, Lâm Vũ vẫn nghiêm túc ghi nhớ. Nhưng miệng tuy im, trong bụng thì thầm mắng không dứt:
Mẹ nó, yêu đương ngọt ngào quá sớm muộn gì cũng bị trời đánh!
“Điều khiến thế gian trở nên thú vị, không phải vạn vật... mà là nàng.”
Sống hơn hai mươi sáu năm, Hoàng Xuyên Bách chưa từng nghĩ có một ngày chính miệng mình sẽ thốt ra những lời như vậy.
Từ nhỏ, hắn đã là người mang tính cách mạnh mẽ, bẩm sinh có khí thế: "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết."
Lớn lên rồi, tính tình ấy vẫn chẳng thay đổi là bao.
Bởi gia thế vốn hiển hách, bản thân lại thông minh kiệt xuất, những gì hắn muốn, hầu hết đều có thể đạt được. Cũng vì thế, hắn càng không chấp nhận ai trái ý mình.
Nhưng theo thời gian trôi qua, khi dần khôn lớn, Hoàng Xuyên Bách nhận ra bản thân đang từng chút một đánh mất cảm xúc.
Ban đầu, sự thay đổi ấy chẳng ảnh hưởng gì mấy, nhưng càng về sau, hắn lại cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên xa lạ và vô vị. Nếu không còn người thân và bằng hữu bên cạnh, thế giới này đối với hắn chẳng còn chút ý nghĩa nào.
Thứ gì thích rồi cũng sẽ có được, có được rồi lại chẳng còn hứng thú. Vòng lặp ấy cứ thế tiếp diễn hết lần này đến lần khác.
Có lẽ, sẽ đến một ngày, hắn thật sự chẳng còn vương vấn gì với thế giới này nữa — ý nghĩ đó đến với hắn nhẹ tựa lông hồng, chẳng khiến lòng dao động.
Dù sau này có tiếp xúc với giới điện ảnh, cảm thấy việc quay phim cũng thú vị, thậm chí còn trở thành đạo diễn, nhưng Hoàng Xuyên Bách vẫn thấy chán chường, tất cả mọi thứ… đều thật nhàm chán.
Mãi cho đến một ngày nọ, hắn lấy cớ ra ngoài tìm tài liệu, thực chất chỉ là để tránh né chuyện trong nhà thúc ép cưới xin.
Hắn cứ thế lông bông khắp nơi trong nước, hôm ấy chẳng hiểu sao lại nảy ra ý muốn đến công viên Tiên Hồ ở Thâm Thị dạo chơi.
Về sau nghĩ lại bao lần, Hoàng Xuyên Bách đều thầm cảm ơn bản thân vì đã nổi hứng nhất thời ngày hôm đó. Nếu không, hắn đã chẳng vô tình phát hiện có người chết đuối, chẳng thể kịp thời cứu người ấy lên bờ, và càng không thể gặp được tình yêu cả đời này của hắn.
—
Trời nhập nhoạng tối.
Tạm biệt Lâm Vũ xong, Hoàng Xuyên Bách lái xe rời đi.
Đúng vào giờ tan tầm, Kinh Thị – trung tâm văn hóa kinh tế số một – đông đúc xe cộ, người đi đường hối hả, từng dòng xe nối đuôi nhau dài bất tận.
Hoàng Xuyên Bách ghé mua một hộp bánh kem nhỏ, rồi quay xe trở về khu Đình Nhã Uyển nơi tạm trú. Khi xe dừng dưới tầng biệt thự, trời đã sẩm tối, gần bảy giờ.
“Ngươi về rồi!”
Vừa cắm chìa khóa mở cửa, một bóng hình xinh đẹp liền nhào đến ôm chầm lấy hắn.
Hoàng Xuyên Bách tiện tay đặt hộp bánh kem lên tủ cạnh cửa, hai tay vòng lấy người trong lòng, khẽ cúi đầu tựa cằm lên đỉnh tóc nàng. Hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ người nàng khiến lòng hắn mềm nhũn, toàn thân như được ánh nắng sưởi ấm, dịu dàng đến lạ.
Nhưng nghĩ đến việc nàng mới vừa khỏi bệnh, hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, một tay nắm lấy tay nàng, tay kia cầm hộp bánh, rồi cùng nhau đi về phía ghế sô pha.