Cô còn tưởng rằng báo cáo sáng nay đưa qua có vấn đề gì đó, vội vàng chạy tới nơi, vào cửa lại thấy Trình Cảnh Nghiên nhàn nhã kéo cô đến bên ghế sô pha ngồi xuống, lấy từ trong túi giấy đặt trên bàn ra hai hộp cơm.
“Không phải em nói muốn ăn cơm hộp tự làm à?”
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, ngón trỏ đang mở hộp cơm ra có dán một miếng băng keo cá nhân, trên da thịt trắng nõn lành lạnh đặc biệt bắt mắt.
Ngay lập tức, cảm giác áy náy giống như vết mực nước thấm lên giấy, loang ra trong lòng Lương Ánh Nhiễm.
Đối với việc anh lấy danh nghĩa việc công lừa cô tới đây, hồn nhiên quên luôn việc phải tức giận với anh.
Lương Ánh Nhiễm yên lặng ngồi trên sô pha, nhìn những miếng thịt gà rau dưa được cắt thành những hình thù kỳ lạ trong hộp cơm trưa.
Không nói không rằng mà cầm đũa lên, bắt đầu ăn những miếng nhỏ.
Trình Cảnh Nghiên thấy cô im lặng bất thường, hơn nữa biểu cảm trên mặt trong không phải rất tốt.
“Hương vị không ngon à?” Anh nhẹ giọng giải thích, "Đây là lần đầu tiên anh làm, lần sau sẽ tiến bộ hơn.”
“Khó ăn, lần sau đừng làm.” Cô ghét bỏ nói.
“Vậy đừng ăn.” Nói xong, anh đưa bàn tay tới.
Cô trừng lớn mắt, vội vàng che chở hộp cơm trong tay, "Nè, anh muốn làm gì?”
"Đem đi đổ.”
“Như vậy rất lãng phí, sẽ bị trời phạt, tôi miễn cưỡng ăn một chút cũng được.”
Lương Ánh Nhiễm tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn ăn sạch sẽ.
Thứ dán trên tay Trình Cảnh Nghiên giống như không phải băng keo cá nhân, mà là nam châm, luôn hút lực chú ý của cô vào nó.
Nhìn nhìn một hồi, một ngọn lửa giận không hiểu sao lại bốc lên.
“Hôm qua tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai nói anh thật sự làm cho tôi chứ?”
"Không sao, làm mấy cái này không tốn nhiều thời gian, không phải em muốn ăn nên mới nói ra sao?”
Lương Ánh Nhiễm giật giật môi, đóng rồi lại mở, mở rồi lại đóng, thật lâu sau, mới nhỏ giọng nói ra một câu.
“Tay của anh, đau không?”
Trình Cảnh Nghiên cụp mắt, đầu ngón tay sờ sờ băng keo cá nhân trên ngón trỏ, chậm rãi mở miệng.
“Bị thương sao có thể không đau. Nhưng mà --” Âm cuối còn cố ý kéo dài, khóe miệng khẽ cong, “Bị một dao, cũng đáng giá.”
Cô nhíu mày, “Đáng giá cái gì?”
“Đổi được sự đau lòng của em.” Anh cười khẽ, "Chỉ một vết thương nhỏ như vậy, nhưng hôm nay không phải em đã nhìn anh nhiều thêm vài lần rồi à?”
Lương Ánh Nhiễm sửng sốt một lúc lâu, giống như là bị người khác chọc trúng tâm sự, vành tai bắt đầu đỏ lên, mảng đỏ từ từ chậm rãi bò lên mặt.
Cô bất ngờ đứng lên, xấu hổ và giận dữ mắng một câu.
“Bệnh thần kinh, đau chết anh luôn mới đúng!”
Khi Lương Ánh Nhiễm trở lại văn phòng của mình, rặng mây đỏ trên mặt vẫn chưa tan, trái tim vẫn không nhịn được mà đập thình thịch.
Trình Cảnh Nghiên không biết, cô không chỉ nhìn anh vài lần mà thôi.
Cả ngày hôm sau, trong lòng cô đều nhớ mong đến vết thương trên đầu ngón tay anh.