Một tuần trôi qua trong sự bình lặng, không có điểm tiến cũng chẳng vạch được đường lui.
Nhắm chặt mi mắt, đôi tay Dương Thiên Hải hơi buông thõng micro, hắn ngồi trên chiếc ghế đẩu, xung quanh sân khấu là làn khói mờ mờ ảo ảo, hắn cúi đầu, hai chân nhịp theo tiếng nhạc dạo nhẹ nhàng, bay bổng, sâu lắng. Tiếng nhạc dịu dàng như làn suối tưới mát trái tim người nghe và một thoáng nó trở nên khác lạ, nhịp bắt đầu loạn xạ và nhanh chóng dứt khoát, Thiên Hải ngẩng đầu, cầm chặt chiếc micro đưa gần bờ môi bặm hờ, khẽ hé môi một cách quyến rũ nhất. Hàng vạn khán giả phía dưới khán đài la hét ầm ĩ, họ cuồng nhiệt đến nỗi chen lấn, xô đẩy kịch liệt vệ sĩ bên dưới, lòng muốn bay thẳng lên sân khấu, giành giật Thiên Hải.
Hắn cảm nhận giai điệu thật sâu, đặt tất cả tâm tư của mình vào đó, và không gian ồn ào bên dưới dần trở nên im lặng, trong mắt hắn bên dưới chỉ như một màn hình máy chiếu khổng lồ không có âm thanh:
"Người em yêu là ai?
Có phải chăng không là anh?...
Người em yêu là ai?
Hãy nói đi em... Tình yêu của anh trước giờ chỉ hướng về em...
Nhưng tại sao em lại không hiểu?..."
Dương Thiên Hải nắm chặt chiếc micro để mức gân xanh lồi lõm khắp cánh tay, mâu quang hắn trở nên âm trầm, và ánh mắt ấy ảm đạm như buồn chiều tàn cô độc, chiếc bóng quạnh quẽ in hằn trên con đường quen thuộc. Có chút gì đó ai oán không can tâm, và cả sự tức giận như muốn thét lên được gửi gắm qua từng câu chữ hắn trao đi.
Liễu Bảo Trân ngồi trên giường cùng đống hành lý đã thu xếp đâu đó cả rồi, cô bắt chéo chân nhìn hình ảnh quen thuộc của hắn bị thu nhỏ. Trái tim cô nhói lên, nhưng khóe môi Trân lại nhếch lên tạo thành cụ cười nhạt, một đường vẽ bỡn cợt, chua chát cùng hàng nước mắt vô thức lăn khẽ trên má.
- Anh đang hát về tôi? Chắc là không đâu, người anh yêu vốn dĩ không phải tôi mà. Buồn cười!.
Cô tắt tivi không muốn xem hết buổi Liveshow đó, hờ hợt, Bảo Trân cầm lấy quai chiếc vali kéo nó đi. Nơi đây, không còn dành cho cô nữa, nay mai thôi Tư Tố sẽ thành cô chủ mới.
Đôi tay Liễu Bảo Trân chưa kịp chạm vào nắm đấm cửa, cánh cửa phòng đã bật tung ra một cách mạnh bạo. Cô từ tốn, chậm chạp ngẩng đầu, và hình ảnh trước mắt làm cô mệt mỏi lau đi hai hàng lệ trên má, cô vờ vịt tạo cho đôi môi mỏng xinh đẹp một nụ cười hoạt bát:
- Định đến công ty anh mà tạm biệt nhưng có mặt ở đây rồi thì đỡ mắc công của tôi. Tạm biệt anh!.
Liễu Bảo Trân đặt vào tay Thiên Hải tờ giấy ly hôn cùng chữ ký nguệch ngoạc quen thuộc, hắn nhìn chằm vào tờ giấy thật lâu rồi mới đưa tay đón lấy. Vì Dương Thiên Hải che chắn mất lối ra nên Liễu Bảo Trân phải lách người đi, thế nhưng đã bị hành động bất ngờ của hắn mà đứng khựng lại.
Xoẹt
Dương Thiên Hải đưa tờ giấy ly hôn lên cao, hai bàn tay mạnh bạo xé nát tờ giấy vô tội tình, rồi hắn vung tay làm giấy rơi rớt khắp sàn. Liễu Bảo Trân thở dài ngao ngán, đã không yêu còn làm khó nhau như vậy, chi chứ? Cô còn quá ngu ngơ hay đúng hơn là không muốn hiểu, vỗ vào ngực hắn:
- Đừng lo, ly hôn nhưng tôi không đòi chia tài sản của anh đâu.
Bàn tay mềm mại của cô vỗ vào ngực hắn, cảm nhận rõ sự nóng bức và bờ ngực vạm vỡ đang căng ra một cách khó thở. Trân Trân rút tay lại, tránh khỏi những tia điện chạy rê khắp người.
- Được rồi, tôi sẽ gửi anh bảng khác vào hôm nào đẹp trời chút.
Như một câu châm biếm, chế giễu, Trân bĩu môi định lách qua người hắn đi khỏi nào ngờ...
Dương Thiên Hải như một con hổ đói nhào đến Liễu Bảo Trân, đôi tay hắn siết chặt bả vai cô, ngăn cản sự chống cự nơi Trân, hắn đẩy cô về phía giường. Rất nhanh sau đó hắn đã nằm trên người Bảo Trân, những hành động đến bất ngờ làm đầu óc cô choáng váng, không thể giữ thăng bằng mà té xuống. Hắn hậm hực, cáu gắt một cách bất bình thường.
Liễu Bảo Trân cũng bực dọc mà cựa quậy quyết liệt dưới thân hắn, cô không còn là Bảo Trân hai năm về trước nữa, nên biết hiện tại Trân Trân lòng muốn từ bỏ, chẳng chút hy vọng níu kéo nữa.
Hắn ngồi dậy, nhanh chóng lật úp người Trân lại, ánh mắt cô quật cường, kiên quyết chống cự sự đụng chạm thân mật của hắn. Dương Thiên Hải luồn tay vào vạt áo sau Bảo Trân, hương vị cô hắn chỉ mới nếm một lần duy nhất vào năm cả hai học lớp mười, và qua bao năm hắn vẫn chưa hề đụng đến cô. Bởi lẽ hắn còn chờ đợi điều gì đó, nhưng ngày hôm nay lúc hắn gặp Lăng Vĩ Dạ trước đài truyền hình. Những lời nói khiếm nhã của anh, nó giống như lưỡi hái tử thần xé toạc linh hồn hắn.
Liễu Bảo Trân la khàn cả cổ, tay với ra sau đánh vào người hắn. Bàn tay Dương Thiên Hải dứt khoát lột bỏ chiếc váy ngắn màu đen của Trân, cô không can tâm, thét lớn:
- Đồ óc heo Thiên Hải, buông tôi ra!.
Rắc
- Á...
Liễu Bảo Trân thét lên một tiếng thật to, mồ hôi lạnh rịn trên trán cô ướt đẫm, hai mắt cô thống khổ mở to nhìn về phía đôi tay đang ra sức cấu chặt vào giường. Đau! Rất đau, cô cắn môi, nín bật hơi thở. Nước mắt Trân Trân lại rơi, cô hoang mang, đau quá! Đau tê tái cả tâm hồn, trái tim cô đã nát vụn nay còn tồi tệ hơn, nó đã thành tro bụi thổi bay vào cơn gió vô tình kia. Đầu cô đang ngẩng cao bỗng ngã úp xuống gối, nước mắt cô vẫn rơi, những giọt nước óng ánh thấm vào ga gối trộn lẫn mồ hôi nhờn không ngừng lăn vòng. Không gian trước mắt Bảo Trân bỗng quay cuồng, quay cuồng và quay cuồng... cho đến khi cô mất dần ý thức rơi vào màn đêm, nhưng cô vẫn biết. Dương Thiên Hải nhẫn tâm bẻ gãy chân phải của Trân.
Dương Thiên Hải một tay nắm lấy bả vai cô lúc chống cự nhưng hiện tại đã buông lơi, một tay bóp chặt bờ eo thanh mảnh như tờ giấy, chỉ một cái lỡ tay bẻ xuống, Liễu Bảo Trân sẽ bị gãy làm hai mất. Chân trái hắn chống dưới đất, chân phải vẫn còn giữ nguyên tư thế. Hắn đã đạp mạnh khuỷu chân Bảo Trân, và hắn biết chắc chắn chân phải của Bảo Trân đã vỡ sụn gối rồi. Thế mà hắn vẫn cứ dửng dưng đứng đó, đôi mắt lóe lên tia độc ác nhìn xoáy vào sau ót của cô.
- Đây là do em chọn lựa.
Hắn nói và hắn ngửa cổ cười. Dương Thiên Hải trở nên hung tàn, hắn không còn là hắn nữa, giết chết đứa con mang giọt máu của hắn trong bụng Tư Tố, đẩy cô ta vào nguy hiểm. Giờ đây, chỉ vì sợ Bảo Trân bỏ đi theo Vĩ Dạ mà hắn nỡ ra tay hiểm độc.
Buông cô ra, Trân Trân đã ngất lịm.
Dương Thiên Hải vẫn không tha cho cô, hắn làm nốt việc còn lại. Đúng vậy, hắn chính là đang cưỡng bức cô, cưỡng bức người vợ muốn ly hôn, rời bỏ hắn.
Thở dốc, hắn nằm ngửa cạnh cô, đôi môi hắn vẽ lên đường cong mãn nguyện, hắn thích cảm giác này. Cảm giác Trân Trân ngoan ngoãn nằm phục trong lòng hắn như ngày nào, không phải con mèo hư hiện tại, chỉ biết ra sức cào cấu vào người hắn, hung dữ mỗi khi hắn đến gần.
Lúc này hắn mới để ý đến chân Bảo Trân, chân phải đã sưng tấy đáng sợ, Thiên Hải lật người cô lại, nằm ngay ngắn trên giường và đưa tay lau đi những giọt trong vô thức vẫn rơi. Dương Thiên Hải gọi cho bác sĩ Chương, một người bạn thân của hắn đến. Chỉ có bác sĩ Chương mới hiểu và che giấu việc hắn đang làm.
Hắn ngồi xuống cạnh cô, hai thân thể áo quần chưa chỉnh tề, hắn đưa tay vuốt tóc cô. Trên môi hắn khẽ nâng cao thành đường cong bán nguyệt đầy vô cảm, hắn vô tư lự như đây là điều hiển nhiên, đáng phải làm:
- Khi nào em tỉnh dậy, tôi sẽ cho em biết vị trí của người vợ như em cần phải làm gì, và không được làm gì.