[ Vũ Thiên Vân vẻ mặc không vui liền rời đi ra tới công đột nhiên cô nghĩ ra gì đó rồi dừng lại ]
Nội Tâm Vũ Thiên Vân:“ Ta đã sống lại một kiếp khác rồi, Ở đây ta còn có một người mẹ đáng thương, không thể nào nhân từ nữa, phải dạy cho mẹ con Mạc Thị một bài học. Không thể để người mẹ này của ta phải chịu uất ức được”
[ Mộc Tử thấy cô đột nhiên dừng lại suy nghĩ gì đó bèn hỏi ]
Mộc Tử: Vân Cô Nương à, cô làm sao vậy? sao đột nhiên dừng lại rồi.
Vũ Thiên Vân: Mộc Tử à, ta đột nhiên muốn làm một việc cần ngươi giúp đỡ.
[ Vũ Thiên Vân cười thân thiện từ từ nhìn Mộc Tử bằng ánh mắt gian xảo ]
[ Mộc Tử nghi ngờ hỏi ]
Mộc Tử: Việc…việc gì ạ?
Vũ Thiên Vân: Hừ…quậy Vũ Gia, hôm nay ta sẽ bắt mẹ con Mạc Thị phải quỳ xuống xin tha.
Mộc Tử: Hả!?
[ Vũ Thiên Vân không nhiều lời liền đi ngược lại đại sảnh, lúc này trong sảnh chỉ còn mẹ con Mạc Thị, mọi người đều rời đi hết. Vũ Thiên Vân thì thầm vào tai Mộc Tử nói gì đó hắn ta liền rời đi ]
Mộc Tử: Được, cô cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta.
[ sau khi Mộc Tử đi cô vào đại sảnh, Mẹ con Mạc Thị nghe tiếng bước chân bèn quay người lại ]
Mạc Ánh Hồng: Con tiểu tiện nhân, ngươi còn quay lại đây làm gì? đừng tưởng ngươi được bà già đó cưng chiều thì có thể hóng hách, nếu không phải hiện tại ta chưa có nắm được quyền quản lí nhà này, nếu không thì bà ta cũng không có quyền lên tiếng ở đây đâu.
Vũ Thiên Vân: Ha~ giờ chịu lòi bộ mặt thật ra rồi sao.
[ Vũ Thiên Vân nhìn chằm chằm mẹ con Mạc Thị, tay cô dần dần khép cánh cửa lại rồi chốt khóa. Mẹ Con Mạc Thị thấy vậy liền có chút sợ quát ]
Mạc Ánh Hồng: Vũ Thiên Vân cô…cô định làm gì?
[ Vũ Thiên Vân chầm chậm tiến lại gần mẹ con Mạc Thị ]
Vũ Thiên Vân: Bà đó xem ta định làm gì?
Mạc Ánh Hồng: nếu cô dám làm bừa ta sẽ…sẽ…
[ Mạc Ánh Hồng vừa nói vừa lùi lại, Vũ Thiên Vân cứ tiếp tục tiến đến gần ]
Vũ Thiên Vân: Hai người sẽ làm thế nào hử?
Vũ Thanh Liên: chúng ta sẽ la lên đó…Người đâu người đâu mau đến đây…
Vũ Thiên Vân: còn dám la, ta cho cô mặc sức mà hét xem hôm nay có ai cứu nổi hai ngưòi không.
[ Vũ Thiên Vân xoắn tay áo lên lao vào túm tóc hay mẹ con Mạc Thị, Tiếng la của hai người vang khắp cả phủ ]
[ Hậu Viện của Vũ Túc, Vũ Gia ]
[ Mộc Tử kéo Vũ Túc thì thầm ]
Mộc Tử: Vũ lão gia hôm nay ta đến đây ngoài việc hộ tống Vân cô nương, còn một việc khác.
Vũ Túc: Hừ… không biết là việc gì?
Mộc Tử: Vương gia nhờ ta chuyển lời với ngài nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài, kêu ngài nhanh chóng qua đó.
Vũ Túc: Thật sao?
Mộc Tử: Đương Nhiên rồi. Ta là người thân cận với Vương Gia không lẽ ta lừa ngài làm gì. Ngài mau đi đi nếu không ngài ấy mà trách tội xuống ý,…chậc chậc…hậu quả khó nói à nha.
Vũ Túc: Được, được, lão phu đi ngay.
[ Vũ Túc không nghĩ nhiều bèn chạy đi ngay ]
Mộc Tử: yeah, Thành công. À đúng rồi, phải qua hỗ trợ Vân cô nương mới được.
[ CHUYỂN CẢNH ]
[ Phòng Lão Phu Nhân, Vũ Gia ]
Cẩm cô cô: Phu nhân à, hạ nhân đến báo tin Vân Tiểu Thư rời đi đến cổng bèn quay lại đại sảnh, khóa cửa đánh mẹ con Mạc Thị la lối um sùng. Chuyện này…ờ chúng ta nên làm sao đây ạ.
Lão Phu Nhân: Hừ…con bé này đánh hay lắm, ta đã chướng mắt hai kẻ tâm địa độc ác này lâu rồi. Vừa hay để con bé thay ta trừng trị bọn họ đi, Xem như chúng ta không biết gì.
Cẩm cô cô: dạ.
[ CHUYỂN CẢNH ]
[ Đại Sảnh Vũ Gia ]
Mạc Ánh Hồng: áhhhhhh, tiểu tiện nhân dám đánh ta…áhhh
Vũ Thanh Liên: Cô đừng qua đây áhhh, người đâu cứu taaaaa.
[ Mạc Ánh Hồng và Vũ Thanh Liên bị đánh tơi bời ]
[ Mộc Tử ngoài cửa chặn mấy hạ nhân của hai mẹ con Mạc Thị giúp cô, nên không ai xông vào được ]
[ một lúc sao ]
[ Vũ Thiên Vân bước ra với vẻ mặt đắc thắng, tuy đầu cổ, quần áo cô hơi lộn xộn nhưng không bị thương chút nào. Ngược lại, bên trong sảnh hai mẹ con Mạc Thị bị đánh cho đến bò ra đất, mặt cả hai sưng đỏ lên cả người toàn là vết xây xát ]
[ Đám hạ nhân bên ngoài xì xầm cũng không dám đến bắt cô, Mộc Tử và cô hiên ngang rời đi, để lại hai mẹ con Mạc Thi vừa bị đánh, vừa bị đau, tức mà không làm gì được ]