[ Mộc Tử dẫn cô vào kho thuốc rồi giới thiệu cho cô các kho bên cạnh là gì ]
Mộc Tử: Đây là kho thuốc, bên kia là kho lương thực, bên đó là kho binh khí, còn bên đó là kho trang sức đá quý, …và còn nhiều kho khác nữa ta giới thiệu cho cô nhiêu đó thôi. Vân cô nương, cô muốn lấy dược liệu nào thì cô cứ tự nhiên.
[ Vũ Thiên Vân nhìn ngó khắp nơi, mặt lộ ra vẻ thích thú ]
Vũ Thiên Vân: woah~ đây đều là những dược liệu tốt a~ đúng là nhà giàu có khác muốn cái gì cũng có được.
[ Vũ Thiên Vân lấy vài dược liệu lên nhìn xem và ngửi ]
Vũ Thiên Vân: đây là Hoàng Kỳ, còn có cả Bạch Truật nữa. Còn đây là Sơn Dược, Còn có Đại Táo,…
[ Vũ Thiên Vân thấy Đại Táo liền cầm lên một quả ăn thử ]
Mộc Tử: Cái này có thể ăn sống như vậy sao?
Vũ Thiên Vân: Đương nhiên rồi, ăn như vậy sẽ có vị ngọt thanh nhẹ và xốp vì táo này đã chính và khô rồi.
[ Vũ Thiên Vân cầm một quả Đại Táo đứa cho Mộc Tử ]
Vũ Thiên Vân: Nè ngươi nếm thử đi.
[ Mộc Tử cắn thử một miếng ]
Mộc Tử: ưm,…ưm ưmm quả nhiên mùi vị không tệ ha.
Vũ Thiên Vân: Đúng là không tệ,nhưng không được ăn quá nhiều, nếu không sẽ bị đầy bụng đó.
[ Mộc Tử vừa nhai vừa nói ]
Mộc Tử: được, ta biết rồi.
[ Nói rồi Vũ Thiên Vân gôm một số dược liệu qua trù phòng, Mộc Tử tò mò đi theo ]
[ CHUYỂN CẢNH ]
[ Trù phòng, Nam Thanh Vương Phủ, Vương Đô ]
[ Vũ Thiên Vân phân chia các loại dược liệu khác nhau lên bàn, cô và Mộc Tử rửa sạch chúng bằng nước ]
Vũ Thiên Vân: Nào, ngươi giúp ta một tay, rửa thêm một ít này nữa đi.
Mộc Tử: Được, những dược liệu này là gì vậy? sao cô lấy nhiều thế có uống hết không?
Vũ Thiên Vân: đây là Sinh Hoàng Kỳ có công dụng bổ khí, ngoài ra còn có công dụng giải nhiệt, giải độc,…Còn đây là Đương Quy có tác dụng bổ huyết, thông kinh, Còn có Đẳng Sâm có công dụng điều trị các bệnh thiếu máu, vành da, kén ăn.
Ta nấu cho ta một ít, sẵn cho mẹ ta, Tiểu La và Tên cái gì mà…Hàn đó uống để bồi bổ khí huyết cho nên mới cần nhiều dược liệu như vậy.
Mộc Tử: Vân Cô nương à, cô đúng là hiểu biết nhiều thật đó.
[ Vũ Thiên Vân vừa nói vừa đưa một ngón tay lên ]
Vũ Thiên Vân: À đúng rồi còn thiếu một nguyên liệu quan trọng nữa mới hoàng thành món canh thuốc này.
[ Mộc Tử ngơ ngác nhìn cô hỏi ]
Mộc Tử: Là gì thế?
Vũ Thiên Vân: Là gà.
[ Mộc Tử nhăn mặt ]
Mộc Tử: gà sao? nhưng hiện tại nếu muốn gà thì chúng ta phải ra chợ mua, không thì ra vườn bắt. Để ta sai người đi mua cho cô nương.
Vũ Thiên Vân: Vườn nhà Vương Phủ có nuôi gà sao?
Mộc Tử: Đúng vậy, thường thì chủ tử hay dùng những con gà sao vườn hơn là đi mua như thế thịt của chúng sẽ tươi hơn và sạch hơn ngoài chợ.
[ Vũ Thiên Vân cười nham hiểm ]
Vũ Thiên Vân: Đi thôi
Mộc Tử: đi đâu chứ?
Vũ Thiên Vân: đưa ngươi đi bắt gà hehe.
Mộc Tử: Hả
[ Không kịp cho Mộc Tử suy nghĩ cô liền kéo hắn ta đi ]
[ Chuồng gà sau vườn, Nam Thanh Vươn Phủ ]
[ Vũ Thiên Vân và Mộc Tử đứng nhìn mấy con gà đi đi lại lại suy nghĩ ]
Vũ Thiên Vân: Đây thật là chuồng gà sao? nhìn nó không có một chút gì gọi là dơ luôn á, hơn nữa còn có cả hồ cho chúng nó tắm nữa chứ, đến cái chuồng gà mà còn xa hoa như thế chậc chậc…
Mộc Tử: Vương Gia bị mắc bệnh sạch sẽ, nên đến chuồng gà ngài ấy nuôi một vết dơ cũng không được có, nếu không sẽ bị phạt đó.
Vũ Thiên Vân: Chậc…đúng là nhà giàu có khác.
[ Vũ Thiên Vân định bay vào bắt nhưng Mộc Tử ngăn cô lại hỏi ]
Mộc Tử: Cô định làm gì thế?
Vũ Thiên Vân: Hỏi vớ vẩn gì thế? đương nhiên là vào bắt rồi.
Mộc Tử: Không cần phiền cô nương đâu, để ta gọi hạ nhân bắt là được.
Vũ Thiên Vân: Ây da~Không cần đâu, để họ làm việc của họ đi, cái này chúng ta tự bắt được không cần phải làm phiền họ.