[ nam nhân lạ kìm chặt Minh Hà bịch miệng cô ấy lại ]
[ Mộc tử và Mộc phi xông vào tới bình phong ]
Mộc Phi: Chủ tử! chủ tử người có sao không?
Mộc tử: Chủ tử, người vẫn ổn chứ?
[ Cả hai định tiến đến bình phong vào trong thì nam nhân kia cất tiếng nói vọng ra ]
An Thiếu kỳ: ta không sao, bên ngoài có chuyện gì sao?
Nội Tâm Minh Hà: “ôi trời ơi hắn..hắn ta là chủ tử của bọn họ sao... tiêu rồi..tiêu rồi..lần này mình chết chắc rồi có khi nào sẽ bị hắn giết không? xong rồi bị phân thây...ahhh lần này tiêu thật rồi.”
Nội tâm Minh hà: “khoang đã từ nảy giờ mình vào đây không thấy ai ngoài bức tượng, nhan sắc của nam nhân này cũng có vài phần giống,..không lẽ nào...”
[ Minh Hà liếc nhìn chỗ góc tường nơi đặt bức tượng vừa nảy, quả nhiên không thấy bức tượng đâu cô trợn to đôi mắt ra nhìn hắn với vẻ mặt ngạc nhiên và hốt hoảng]
Nội tâm Minh Hà: “không lẽ nào hắn ta chính là bức tượng đó sao???”
[ hắn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh như băng nhưng trong ánh nhìn bộc lộ ra vẻ hứng thú ]
Mộc tử: chủ tử, vừa nảy bên ngoài đột nhiên có vài tên thích khách ý đồ mưu sát ngày bị chúng thần bắt được, vốn dĩ chừa một tên lại để hỏi nhưng chúng hình như là các sĩ tử vừa bị bắt đều tự sát hết, manh mối đứt đoạn rồi
Mộc Phi: chủ tử à, những tên này có lẽ nào do vị kia phái tới...?
Mộc Tử: cũng có thể nhưng...
An thiếu Kỳ: khụ khụ....
[ Mộc tử định nói tiếp nhưng nghe tiếng ho ]
Mộc tử: chủ tử, người không sao chứ để chúng tôi vào hầu hạ người,dù gì người cũng đang trọng thương....
Mộc Phi: chủ tử...?
[ Nói rồi hai người định tiến vào xem xét nhưng chưa kịp vào nam nhân kia đã lên tiếng ]
An Thiếu Kỳ: các người cứ ở bên ngoài canh cửa đi, ta tự lo được,...khụ khụ
[ vừa nói dứt câu hắn vừa ho rất nhiều ]
Mộc Tử: Chủ tử, nhưng mà...
[ Mộc Tử định nói tiếp nhưng đã bị Mộc Phi đưa tay ra cảng, Mộc Tử nhìn Mộc Phi ra ám hiệu lắc đầu hắn liền hiểu ý mà lui ra ngoài không nói gì thêm ]
[ Bên ngoài cổng nhà ]
[ Vừa ra đến cổng Mộc Tử liền hỏi ]
Mộc Tử: tại sao lúc nảy huynh ngăn cản ta? huynh không cảm thấy chủ tử có vẻ không ổn sao?
Mộc Phi: ta đương nhiên là biết rồi, lúc nảy ta có để ý bên trong hình như có một người nữa, vì bên góc tường có một bộ y phục nam cũ rất bẩn.
Mộc Tử: nói như vậy có lẽ nào chủ tử gặp nguy hiểm sao? lỡ người đó là thích khách sao?
Mộc Phi: ngươi ngốc à? nếu người thật sự gặp nguy hiểm thì chủ tử đã ra ám hiệu cho chúng ta rồi, đằng này người lại đuổi hai chúng ta ra ngoài nhất định là người có chuyện quan trọng cần bàn với vị khách không mời kia rồi.
Mộc Tử: ểh..nghe ngươi nói vậy hình như cũng có lí
Mộc Phi: đồ ngốc
Mộc Tử: Êh ngươi mắng ai ngốc hả? ngươi mới là đồ ngốc đó, hứ!
[ Trong phòng ]
[ sau khi hai người họ ra ngoài hắn dần thả tay khỏi miệng cô và hỏi nhưng tay chân cô vẫn không cử động được như bị một thế lực nào đó buộc lại]
An Thiếu Kỳ: vị cô nương này, đêm hôm khuya khoắc đột nhập vào nhà ta là có ý gì hửm?
Minh Hà: ta..ta không cố ý đâu ta chỉ là vô tình đi ngang qua thôi..
An Thiếu Kỳ: ổh.. vô tình đi ngang qua sao?
Minh Hà: Đúng đúng..đúng vậy...
An Thiếu Kỳ: Vậy nếu là vô tình đi ngang qua, còn vô tình phòng ta lấy đồ của ta, tắm rửa ở bồn của ta và còn...vô tình chạm vào cơ thể ta và hôn lén ta sau
[ Hắn vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt cô miệng khẽ cười ]
Nội tâm Minh Hà: “ toi rồi, toi rồi làm sao đây? những gì mình làm nảy giờ hắn ta đều biết... chậc chậc ai ngờ bức tượng băng vừa nảy là người thật đâu...có khi nào hắn ta muốn giết mình không, giờ phải làm sau đây”
Minh Hà: không phải vậy đâu ngươi nghe ta giải thích..
An Thiếu Kỳ: được ngươi giải thích đi
[ hắn ta áp mặt sát lại nhìn chầm chầm cô ]
Minh Hà: ờm.. vị công tử này, có thể nào cho ta mặt y phục vào nói chuyện không? dù gì nam nữ thọ thọ bất tương thân, chúng ta ở tư thế này cũng không hay cho lắm ha..ha..
An Thiếu Kỳ: vừa nảy cô hôn ta, sờ ta, ngắm cơ thể ta hết rồi giờ lại nói nam nữ thọ thọ bất tương thân có phải hơi vô lí rồi không...hửm
Minh Hà: Vừa...vừa nảy chỉ là hiểu lầm ha..ha ta tưởng ngươi là bức tượng ta chưa từng thấy bức tượng băng nào sinh động và đẹp vậy ta có chút bị mê hoặc không kìm được thôi... hơn nữa ngươi cũng vừa cắn vào cổ ta một cái rồi, xem như chúng ta huề nhau vậy không ai nợ ai..
[ hắn cười và khẽ đáp bằng một giọng vui có chút châm chọc ]
An Thiếu Kỳ: Không ai nợ ai sao?...vậy còn bộ y phục của ta thì sao? cô biết nó đáng giá bao nhiêu không? cả vạn lượng vàng đấy.
Minh Hà: vạn lượng vàng?? ngươi lừa ai thế một bộ y phục bình thường thôi mà đáng giá vạn lượng vàng..xía...có quỷ mới tin ngươi
An Thiếu Kỳ: cô không tin sao? nhìn những ánh lấp lánh trên bộ y phục cô biết là gì không?
Minh Hà: là gì?
An Thiếu Kỳ: là những sợ vàng được mài nhỏ tỉ mỉ gắng vào đấy, để gia công được bộ y phục đó đã mất cả 3 năm đấy, ngươi nghĩ nó đáng giá vạn lượng vàng không?
Minh Hà: àh thì....
Nội tâm Minh Hà:“ toi rồi....một bộ y phục mà quý như thế...tiền đâu mà ta đền chứ...biết thế đã không lấy rồi “
An Thiếu Kỳ: sao nào, cô định lấy gì đền cho ta đây hửm?
Minh Hà: ta..ta không có tiền, hơn nữa ta cũng chưa mặt y phục của ngươi và cũng chưa làm hư nó, ngươi dựa vào đâu mà bắt ta đền chứ.
An Thiếu Kỳ: dựa vào cô để y phục ta xuống đất làm nó dơ rồi
Minh Hà: ngươi...
An Thiếu Kỳ: ta sao nào..
[ cô rất tức nhưng không làm gì khác được ]
Minh Hà: hừm... ta không có tiền đền đâu đấy
An Thiếu Kỳ: ta không bắt ngươi đền tiền.
Minh Hà: không đền tiền? vậy ngươi muốn ta làm gì? không lẽ...
nội tâm Minh Hà:“ Không lẽ tên khốn này muốn thân thể ta sao???”
[ nghĩ rồi cô bất giác rùng mình hắn nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu ]
Minh Hà: ngươi ngươi có gì từ từ nói dù sao ta..ta cũng là cô nương đàng hoàng ngươi đừng có mà..mà suy nghĩ muốn làm gì bậy bạ với ta đó.
[ nhìn dáng dẻ sợ hãi nói lấp ba lấp bấp của cô hắn phì cười ]
An Thiếu Kỳ: haha..cô nghĩ ta sẽ làm gì?
Minh Hà: ngươi...ngươi muốn làm gì sao ta biết được?
[ hắn cười nhẹ rồi áp sát vào tai cô nói khẽ ]
An Thiếu Kỳ: ta muốn.....máu của cô
[ nói vừa dứt câu, hắn nhanh chóng cắn vào cổ hút máu cô, cơn đau khiến cô không chịu được, dần dần do lượng máu bị hút quá nhiều cô kiệt sức ngất đi ]
[ lúc này hắn ta phát hiện cô ngất liền bừng tỉnh dậy, vung tay dùng linh lực điều trị vết thương cho cô]
Nội Tâm An Thiếu Kỳ: “ ta sơ ý rồi, không ngờ máu của cô lại có thể trị được hàn độc trong cơ thể ta hơn nữa khi hút nó lại hấp dẫn người như thế nhém tí ta đã hút cạn máu của cô rồi “
[ Nói rồi hắn bế cô lên giường nhìn cô một lúc, hắn mặt y phục và đăp chăn cho cô sao nó nằm cạnh ngắm cô ]
[ Trời sáng cô tỉnh dậy ]
Minh Hà: ôi sao mà nhứt mỏi thể này haiz~~ hình như mới vận động xong vậy, cả người đều không có sức...
[ Vừa nói xong cô cảm thấy bên cạnh có ai đó liền xoay qua dòm, thấy hắn ta ôm cô ngủ ngon lành cô giật bắn mình ]
Minh Hà: sao hắn ta lại nằm ở đây?...không lẽ nào...tối qua..ta và hắn...
[ nói rồi,cô hoảng sợ lật chăn lên nhìn ]
Minh Hà: vẫn may, vẫn may chưa xảy ra chuyện gì...phù~
An Thiếu Kỳ: chứ cô muốn xảy ra chuyện gì hửm?
[ cô giật mình ]
Minh Hà: ngươi...ngươi tỉnh rồi sao?
An Thiếu Kỳ: hình như, cô rất muốn xảy ra chuyện gì sao?
[ nói rồi hắn áp sát người cô nhìn cô ]
Minh Hà: muốn cái đầu của ngươi ấy. ta...khoan đã, hôm qua ta nhớ ta ngất đi rồi vậy ngươi bế ta lên đây sao..? lúc đó ta chưa mặc gì, vậy...vậy...y phục này là ngươi mặc cho ta à???
An Thiếu Kỳ: chứ không thì sao? cô nghĩ ai mặt cho cô?
Minh Hà: vậy..vậy thân thể ta đều bị ngươi nhìn thấy hết rồi???
[ hắn phì cười ]
An Thiếu Kỳ: Ừm
Minh Hà: ngươi....
An Thiếu Kỳ: có qua có lại thôi, tiểu nha đầu à
[ cô kéo hắn lại đánh hắn, nào ngờ hắn kìm cô lại hôn vào môi cô, cô cắn hắn một cái ]
An Thiếu Kỳ: ha~ nha đầu này dám cắn bổ vương sao?
[ hắn lấy tay chạm vào vết cắn ở môi cười. Cô nhìn hắn với vẻ mặt hoang mang. sau đó hắn áp sát vào tai cô và nói]
An thiếu Kỳ: sau này cô chính là thị nữ thân cận của ta, theo ta để làm trả nợ.
[ Nói rồi hắn dùng tay bóp má cô nâng lên và nhẹ nhàng hôn môi cô. Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt hắn toát lên vẻ đẹp ma mị cô bị vẻ đẹp đó cuốn hút làm cho đơ người ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn liếc nhìn vào cổ cô, trong ánh mắt có ý định muốn cắn nhưng hắn xoa nhẹ đầu cô rồi quay đi ra ngoài. Cô vẫn còn ngay người ra bất giác lấy tay chạm vào môi cười nhẹ ]
Nội tâm Minh Hà: ôi má ơi...mỹ nam hôn tôi..vừa nảy khuôn mặt ấy...đẹp thật.
[ cô đưa tay véo mạnh vào má ]
Minh Hà: tỉnh táo lên, tuy hắn đẹp nhưng người này tâm tư khó đoán,hắn có thể giết ngươi bất cứ lúc nào đó.
[ ngoài cửa vọng vào tiến nói]
An Thiếu Kỳ: cô không dậy định hầu hạ ta ăn sáng sao còn ngồi ngơ ra đó? hay là muốn ta bế cô ra.