Vũ Thiên Vân: ây da, Tiểu La,Tiểu tứ ta về rồi đây.
Tiểu tứ: Vâng cô Nương cô về rồi sao, cô xem giúp muội muội ta với, đột nhiên muội ấy lại nôn ra rất nhiều máu.
[ Vũ Thiên Vân bỏ bó củi và bó thuốc xuống chạy đến bắt mạch xem xét ]
Vũ Thiên Vân: Chậc, thân thể của Tiểu La cũng yếu thật, trời vừa tối nhiệt độ vừa hạ xuống đã thế rồi, hmm
[ Tiểu tứ hỏi với vẻ mặt lo lắng ]
Tiểu tứ: muội muội ta có sao không?
Vũ Thiên Vân: hiện tại thì tiểu muội của ngươi không được ổn cho lắm, vừa nảy nhặt củi có thấy một ít thảo dược tốt cho cơ thể của Tiểu La nên tiện tay hái về, Tiểu tứ ngươi giúp ta nhóm lửa và tìm một cái nồi để ta đun thuốc cho Tiểu La.
Tiểu tứ: Vâng, giờ ta sẽ đi ngay.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: “ tình hình của Tiểu La không mấy khả quan, hiện tại ở nơi hoang sơ chỉ có thể hầm ít thảo dược giúp muội ấy giảm đau thôi. Nếu Muốn trị tâj gốc chứng hàn của muội ấy e rằng sẽ mất một thời gian dài, ta phải suy nghĩ một vài dược liệu có sẵn ở thời này để kết hợp điều trị mới được...”
[ CHUYỂN CẢNH ]
[ Vương Đô,Chợ An Thành ]
[ An Thiếu Kỳ đứng trong một hẻm cụt, vắng người trò chuyện cùng thuộc hạ Bách Nhật Đường, Người này ăn mặt kín đáo, bịt mặt ]
An Thiếu Kỳ: Có chuyện gì?
Thuộc hạ Bách Nhật Đường: Bẩm Chủ Tử, có tin tức của mật thám báo về, Thái tử Đại Hạ Hạ Trác Quân đã đến An Quốc rồi, giữa đường bị thích khách mai phục.
An Thiếu Kỳ: Còn sống hay đã chết?
Thuộc Hạ Bách Nhật Đường: Còn sống hiện đang ở bìa rừng Thiên Lâm.
An Thiếu Kỳ: ừm, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.
Thuộc Hạ Bách Nhật Đường: vâng, thuộc hạ cáo lui.
[ hắc y nhân bay đi ]
[ từ xa, Mộc Phi và Mộc Tử đi đến ]
Mộc Phi: Chủ tử.
An Thiếu Kỳ: Chuyện gì?
Mộc Phi: mẹ của vân cô nương đã tỉnh rồi, hiện bà ấy muốn gặp vân cô nương.
[ nghe vậy An Thiếu Kỳ liền ngó nơi Vũ Thiên Vân vừa mới nảy đứng không thấy cô đâu, y liền lo lắng đi lại kiểm tra, nhìn xung quanh vẫn không thấy ]
An Thiếu Kỳ: Chia nhau ra tìm Vân Nhi, một lúc sau hội ngộ tại đây
Mộc Tử + Mộc Phi: rõ.
[ Một lúc sau ]
[ cả Mộc Tử và An Thiếu Kỳ không tìm được, Mộc Phi đến sau bảo ]
Mộc Phi: nghe một ông chủ bán bánh nói cô ấy đã đi về phía rừng Thiên Lâm rồi.
[ An Thiếu Kỳ lo lắng ]
An Thiếu Kỳ: không ổn, Mộc Phi mau chuẩn bị ngựa đến đó cho ta.
Mộc Phi: dạ
[ CHUYỂN CẢNH ]
[ Căn nhà hoang ngoài bìa rừng Thiên Lâm, An Quốc ]
[ Bên ngoài nhà hoang ]
Tử Điệp: chủ tử, quân lính báo xung quanh gần đây chỉ có một căn nhà hoang.
Hạ Trác Quân: ừm, tối nay cứ dựng trại nghỉ ngơi tại đó đi.
Tử Điệp: rõ, các huynh đệ tiến vào nghỉ ngơi một đêm ở căn nhà phía trước, ngày mai chúng ta khởi hành vào thành.
Các tướng sĩ: vâng.
[ Trong nhà Hoang ]
[ Vũ Thiên Vân đang châm chú nghiên cứu thuốc, đột nhiên ngoài cửa có tiếng ngựa hí, cô và Tiểu tứ giật mình đứng dậy. Cánh cửa mở ra quân lính đi vào, cô và Tiểu tứ giật mình, nhưng khi nhìn kĩ lại người đi vào là tên cô gặp lúc chiều ]
Vũ Thiên Vân: Là hắn?
A Tứ: Cô quen hắn sao?
Vũ Thiên Vân: Không quen chỉ là lúc chiều có gặp.
[ A Tứ nhìn Tử Điệp có chút đề phòng ]
Tử Điệp: ểy, đây không phải Vân cô nương lúc chiều vừa giúp chúng ta đây sao, thật trùng hợp ah.
[ Hạ Trác Quân từ từ bước xuống xe, lộ ra gương mặt đeo chiếc mặt nạ sắc nữa mặt, không thể nhìn rõ được mặt hắn ta. Hạ Trác Quân đi vào tiến lại gần cô ]
Hạ Trác Quân: Vậy sao? ồh Vân Cô Nương hai ta quả nhiên có duyên, vừa chia xa đã gặp.