Hạ Chi vừa chạy tới thì thấy Lê Hân đang ngồi trước giường Vân Tâm Nhược, sắc mặt kỳ quái, ánh mắt u ám khó dò
“Tướng quân, người tới đây làm gì?” Hạ Chi kêu lên, bất an nhìn về phía nữ tử trên giường, thấy gương mặt tái nhợt của nàng đã hơi có chút huyết sắc, hơi thở cũng vững vàng hơn một chút…..
“Nàng ta không sao, ngươi yên tâm” Nói xong, Lê Hân thản nhiên xoay người rời đi, không muốn nói nhiều…..
Vừa bước ra thì thấy được Tiểu Tức đang đứng thở hổn hển trước cửa, Tiểu Tức lập tức cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn một cái
Lê Hân ngược lại liếc mắt trừng nàng một cái, đã hiểu vì sao Hạ Chi đột nhiên tới đây, phất tay áo rời đi……
Tiểu Tức thở phào một hơi, nàng còn tưởng rằng Tướng quân định trách cứ nàng nữa chứ? Hù chết nàng…..
Hạ Chi bắt mạch Vân Tâm Nhược, quả nhiên đúng như lời Tướng quân, hắn mặc dù không phải đại phu, nhưng cũng có thể xem ra được mạch của Vân Tâm Nhượcbắt đầu rõ ràng hơn, giống như sinh mệnh đang bắt đầu trở lại, chứng minh nữ tử này còn sống, thực sự còn sống
Sắc mặt căng thẳng của hắn rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút….
May mà nàng đã không sao…..
Vân Tâm Nhược vẫn nằm đó. ngủ say không tỉnh, có lẽ bởi vì tác dụng của Thanh Phong ngọc lộ, tuy rằng miệng vết thương rất nặng, nhưng cũng không phát sốt lần nào, nhiệt độ cơ thể tuy rằng hơi thấp, nhưng cũng không sao, Tiểu Tức nghe theo sự an bài của Hạ Chi, không làm bất cứ việc gì, chỉ toàn tâm chiếu cố Vân Tâm Nhược
Gió nhẹ nhàng thổi bay rèm che cửa, mang theo một tia nắng ấm áp chiếu vào gương mặt của nàng, như tinh quang chớp lóe, ôn nhu ấm áp, có chút mê ly, cô gái trên giường lông mi nhẹ nhàng lay động, ánh mặt trời chiếu xuống mắt nàng, nàng giơ tay nghĩ muốn che cái gì đó, không ngờ tác động đến miệng vết thương trên lưng. Một trận đau đớn rát bỏng ập tới, làm nàng không khỏi rên nhẹ một tiếng.
“Vân Tâm Nhược, ngươi sao vậy?” Thanh âm có chút lo lắng của Tiểu Tức truyền tới……
Đầu vẫn có chút choáng váng, bỗng nhiên nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến, nàng cố hết sức mở to mắt ra, trần gỗ quen thuộc, trên đầu cũng xuất hiện một gương mặt bị phóng đại….
“Tiểu Tức….” Một thời gian không mở miệng, cổ họng có chút khô rát
“Ngươi tỉnh rồi sao, thật tốt quá……” Tiểu Tức đột nhiên kêu lớn lên: “Ta đi nói cho Hạ đại nhân nghe…..” Sau đó chạy thẳng ra ngoài
“Hạ đại nhân….” Có lẽ là Hạ Chi! Trí nhớ của nàng dừng lại một khắc trước khi hôn mê một khắc, vết thương trên lưng nhắc nhở mình đã xảy ra chuyện gì.Nam nhân kia……
Cố hết sức xoay người một cái, ánh nắng ngoài cửa số chiếu lên mặt nàng, sáng ngời ấm áp
Thở phào một hơi…..
Thì ra nàng còn sống a……
Tương lai của nàng, liệu có thể sáng ngời như ánh mặt trời hay không….
Sau đó nàng lại thản nhiên cười một cái
Bất quá, nàng có thể sống tiếp, đã phải thực sự cảm ơn ông trời
Hạ Chi vừa vào liền nhìn thấy cô gái nằm trên giường đang cười yếu ớt, hai mắt sáng ngời, như ngôi sao lấp lánh…..
“Đang cười gì đó?” Hạ Chi giọng nói mang theo tiếng cười hỏi. Thấy nàng đã tỉnh, hắn đương nhiên rất cao hứng
Vân Tâm Nhược ngước mặt lên, nhìn thấy Hạ Chi đến, không khỏi cười với hắn một cái, như dòng nước trong vắt chảy qua, vi ba thiển đãng……
“Ta là đang cảm thấy thực may mắn mình còn sống a.”
Giống như thở dài, cũng giống như an ủi, còn có chút hàm xúc tự giễu
Hạ Chi không khỏi cứng người, đối với việc Tướng quân thương tổn nàng, hắn cũng tự cảm thấy hổ thẹn. Nếu hắn điều tra ra sớm hơn một chút, có phải nàng sẽ ít chịu khổ hơn một chút không, nếu ngày đó hắn tới sớm hơn một chút, có phải Tướng quân sẽ không dụng hình với nàng không
Nhưng hiện tại nói gì cũng không thay đổi được, đã có vết thương, thì có thể lấy gì bù đắp lại được? Bất quá, có một số việc vẫn phải nói, mặc kệ nàng có muốn nghe hay không, nên hắn có chút khỏ mở miệng….
“Vân Tâm Nhược, mong là ngươi có thể không hận Tướng quân,hắn cũng chỉ là vì hiểu lầm…..”
“Hận…..” Với Vân Tâm Nhược mà nói, nếu hận, có lẽ nàng phải hận rất nhiều người, đối với Lê Hân, có lẽ ban đầu cũng từng có chút oán, chút hận qua, nhưng hiện tại, nàng cũng có cảm giác nam nhân kia thật đáng thương……..
Một người luôn cao cao tại thượng như vậy, hiện tại lại bị hung hăng đạp một cước, sự tức giận như vậy, có lẽ cũng là rất nhiều đau xót không sao kể xiết…….
Nàng có thuật đọc tâm, tất nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc tương phản to lớn dó của người kia
Nói không hận,là giả, nhưng không phải là hận vô cùng, chỉ là không thể tha thứ thôi…..
Quên đi
Nàng nhắm mắt lại, không trả lời vấn đề của Hạ Chi, kỳ thật nàng cũng không biết trả lời như thế nào mới tốt, nên đơn giản là không nói gì, chỉ hưởng thụ ánh nắng ấm áp của mặt trời
Hạ Chi thấy nàng không nói gì, cũng biết yêu cầu như vậy giống như ép buộc người khác, thở dài một tiếng
“Tướng quân nói, về sau ngươi chỉ cần ở phòng bếp làm việc cùng Tiểu Tức, những chuyện khác, không cần phải làm nữa”
Có lẽ đây là an ủi lớn nhất với nàng sau lần tai nạn này