Khuê phòng tịch mịch , nhu tràn một tấc sầu ngàn lũ . Tích xuân xuân đi , mấy điểm thúc giục hoa vũ
Ỷ biến lan làm , chính là vô tình tự! Người nơi nào , mấy ngày liền suy thảo , nhìn tầm mắt trở về lộ ( đau cả đầu mà không biết dịch ra ntn T_T )
Gió nhè nhẹ thổi qua màn che màu xanh nhạt trước giường , khơi lên gợn sóng nhẹ như ẩn như hiện , cô gái trên giường lông mi nhẽ nhúc nhích . Khé nhíu vài cái mở ra một cặp mắt như ngọc màu hắc đồng , ánh sáng màu xanh nhạt trước mắt nàng khẽ chuyển tạo ra một mảnh gợn sóng
Cố sức ngồi dậy , nhấc màn che trước giường lên , trời đã muốn sáng rồi , chân cô gái khẽ chạm lên mặt đất , trải qua một thời gian điều dưỡng , thân thể nàng đã tốt lên rất nhiều rồi , có thể tự mình đi lại
Đất mặc dù có chút lạnh như băng , nhưng là vẫn có thể chịu được , ngoài cửa sổ tiếng chim nghe thanh thúy , nàng khẽ đi về phía cửa sổ , ngón tay trắng thuần mở cánh cửa sổ bằng gỗ ra , một mùi cỏ xanh lập tức truyền đến
Ngoài cửa sổ , ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt cô gái , làm cho hai gó má tái nhợt sinh ra một vầng sáng kim sắc , che dấu đi một chút tái nhợt
Trên cỏ xanh mới mọc thêm mấy bông hoa nhỏ không biết tên , đầu mùa xuân thời tiết tuy rằng đã muốn chậm rãi chuyển ấm , nhưng là vẫn để lại một chút hơi mát mùa đông . Mấy con bướm bay qua , màu sắc rực rỡ , xuân là hi vọng , xuân là ấm áp . Chỉ là lòng của nàng , nhiều nắng xuân đến đâu đi nữa cũng không thể ấm áp , chỉ có một mảnh hoang vắng , không có một ngọn cỏ
Nàng không biết mình như thế nào lại đến thời không xa lạ này, nơi này là quốc gia Thiên trạch , lúc đầu mờ mịt không hiểu gì bây giờ đã bình tĩnh hơn , cũng chỉ có gần một ngày mà thôi , không phải nàng tùy ý an phận , mà là đối với nàng mà nói , ở nơi nào cũng đều giống nhau , cho nên có thể bình tĩnh chấp nhận chuyện người thường không thể nhận . Theo lịch sử nàng biết , nơi này không có trong thời đại của nàng , chỉ thuần túy là vương triều cổ đại, nàng là một tràng nổ mạnh kia mang đến , lại không biết vì cái gì lại thay thế Vân gia Tam tiểu thư
Chỉ biết là khi tỉnh ở nơi này , trước mắt đã không còn màu trắng quen thuộc , tựa hồ cái thế giới màu trắng đã đi qua thật lâu , nhưng nàng vẫn nhớ rõ ràng tràng nổ mạnh đáng sợ kia , mỗi một cái chi tiết , thời gian tựa hồ đều dừng lại trong nháy mắt , đem nàng nhốt vào địa ngục vĩnh viễn . Cái nam nhân đỉnh thiên lập địa kia , cũng đã không còn ở bên nàng
“Lôi ca ca…..” Ngực một trận đau đớn , cô gái mười ngón tay gắt gao nắm chặt , gân xanh ẩn hiện , nàng thậm chí còn không kịp nói cho hắn tình yêu giấu trong lòng của nàng , chưa kịp chính miệng nói với hắn… ta yêu ngươi …không kịp……
Chậm , nàng đã không còn cơ hội , Lôi ca ca của nàng , không bao giờ trở lại nữa , lưu lại cho nàng một cái bóng dáng thâm trầm , như vậy thi cốt vô tồn (thịt nát xương tan)
Mỗi lần nghĩ đến đó , nàng đều cảm giác đau đớn như đang ở địa ngục, lăng trì thân thể , tâm của nàng . Nàng còn sống , hắn lại đã chết
Nàng vẫn biết hắn yêu nàng , nhưng là không ai biết nàng kỳ thật cũng thương hắn , không phải sống nương tựa lẫn nhau , cũng không phải đồng cam cộng khổ , mà là yêu , là yêu , là yêu mà không dám nói rõ . Bởi vì không thể để cho người khác biết a ! Nếu không hai người họ sẽ trở thành điểm yếu của đối phương, hắn nghĩ bảo vệ nàng , nàng làm sao không lo lắng cho hắn , tại cái địa ngục màu trắng kia ,bọn họ yêu nhau như thế nào có thể có tương lai , hắn yêu nàng , yêu thương tiếc , mà nàng thương hắn , yêu hèn mọn , đồng dạng thâm , đồng dạng thực , nếu sớm biết rằng , sớm biết rằng sẽ như vậy , nàng có liều lĩnh nói ra sao?
“Có không?”
“Có” Thanh âm cực nhỏ trong cổ họng nàng ,giống như một hơi thở , thấy được vô lực cỡ nào. hắn rốt cuộc nghe không được
Kỳ thật nàng rõ ràng biết hắn đã mất , nhưng là nội tâm vẫn có một hy vọng nhỏ nhoi , có phải hay không Lôi ca ca của nàng cùng chính mình giống nhau , vẫn còn sống , chỉ là sống ở một nơi xa lạ , nàng đem hy vọng này để dối gạt lòng , để bảo vệ nơi mềm yếu trong lòng nàng, nơi đã không thể phai nhạt đau , đã quên thương . Đã có lo lắng , xuyên qua linh hồn nàng , cực ấm , cũng cực thương….