“Tướng quân…..nàng là ai? Sao nàng lại mặc gả y?……” Hạ Chi chỉ vào nữ nhân kia, có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên hỏi
“Tự ngươi hỏi nàng đi!” Lê Hân âm thanh ám ách truyền đến, làm cho Hạ Chi không khỏi lạnh run một cái, không đợi hắn có phản ứng gì, một trận gió đột nhiên thổi qua, chỉ thấy Lê Hân như quỷ mị đã sớm đi tới cửa, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Chi, lời nói lạnh như băng truyền đến “Canh giữ nàng cho cẩn thận!” Sau đó, nhấc chân bước ra khỏi cửa, tuyệt tình không chút do dự….
Tướng quân đi đâu vậy?……Hạ Chi nhìn ra cửa, đầu óc suy nghĩ. Phương hướng kia hình như là hướng ra phủ. Một trận âm thanh ho khan kéo Hạ Chi đang suy nghĩ tỉnh lại, hắn chậm rãi tới gần Vân Tâm Nhược, ngồi xổm xuống. Nhếch miệng nhìn nữ tử diện mạo không rõ trước mắt. Nhíu mi hỏi “Ngươi…là ai a?”
“Vân Tâm Nhược…..” Nàng có chút thống khổ rên rỉ, từng giọt mồ hôi lớn từ trên đầu rớt xuống. Mặt đau, thắt lưng càng đau hơn……
Hạ Chi sửng sốt, này không phải Tam tiểu thư Vân phủ sao, chuyện Vân phủ là hắn tự mình tra , đương nhiên biết Vân Tâm Nhược là ai? Nhưng là nàng tại sao lại xuất hiện ở Phủ Tướng quân, lại còn mặc gả y, không lẽ?……..Trộm long chuyển phượng, bốn chữ này chui vào đầu hắn….nguyên lai….là như vậy……
(Cái con khỉ, có mà trộm heo chuyển phượng thì có)
Đột nhiên hiểu được, hắn nhìn nữ tử đang ngồi, khuôn mặt ghê người kia làm cho hắn không khỏi giật mình, Tướng quân cũng quá nặng tay đi!
“Uy! Ngươi sao rồi?” Hắn có chút lo lắng nhìn mắt nữ tử, xem vết thương của nàng, không cần đoán cũng biết ai đánh, là Tướng quân vĩ đại của hắn a! Nhưng lại nói như thế nào thì cũng đã lạy thiên rồi, mặc kệ người ngồi trên kiệu hoa là ai, hiện tại đều là phu nhân của Tướng quân, sao lại có thể nặng tay như vậy, huống chi nàng lại là cô gái. Vậy mà tướng quân lại thực sự có thể…..
Vân Tâm Nhược giương mắt nhìn thoáng qua nam tử trước mắt, vẻ mặt kia quan tâm nàng giống như Tử Y “Ta…..không có việc gì…..” Nàng cố hết sức nói ra năm chữ, cố gắng chống đỡ không cho mình ngã xuống
“Kia….đắc tội” Suy nghĩ một hồi, Hạ Chi chặn ngang nàng ôm lại, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó đi ra cửa phòng, vết thương của nàng thoạt nhìn rất nặng, không thể chậm trễ, Tướng quân nói canh giữ nữ nhân này cho tốt, như vậy tim một cái Đại phu cho nàng cũng được đi…….
Vân Tâm Nhược nằm ở trên giường , nhẹ nhàng thở phì phò……Khuôn mặt sưng đỏ lại cố hết sức cười ra một đóa hoa nhan. Lại một lần nữa đi vào địa ngục
Thân ảnh Lê Hân như gió nhanh chóng bay về phía trước, thẳng đến Vân phủ…..thân ảnh nhanh nhẹn lướt qua tránh né hạ nhân đi tuần ban đêm, bằng vào nhãn lực cao thâm nhanh chóng tìm được nơi Vân Thiển Y ở
Vân Nguyệt các
Thân thể nhẹ nhàng nhảy lên một cái xinh đẹp, hắn ngồi trên cành cây đại thụ, sau đó đứng im liếc mắt nhìn vào trong phòng, trong phòng, Vân Thiển Y đang ngồi thêu, ánh mắt nhìn theo kim trên tay, động tác chuyên chú, ngón tay như vũ bay, động tác cực kì nhanh
Hắn tham lam nhìn nữ tử trong phòng, giống như muốn đem nàng khắc vào tận đáy lòng, nhưng nhớ tới tân nương giả trong tân phòng, trong lòng lại cuồng nộ, ngón tay bóp chặt lấy thân cây phát ra tiếng răng rắc, thân cây lập tức bị rớt ra một tầng da
Tức giận giống như núi lửa bùng nổ không hết, hắn hiện tại tựa như một con sư tử bị chọc giận, thậm nghĩ muốn nghiền nát người lừa gạt cùng thương tổn mình, nhưng là, vừa nhìn đến dung nhan kia, lại thủy chung không nhẫn tâm