Minh Phong nghe lời nói của cục cưng, nhìn đứa nhỏ tầm sáu, bảy tuổi trước mặt này, lại chỉ cao hơn đứa nhỏ như cục cưng một chút, cặp ánh mặt kia, đặc biệt có thần, đang đề phòng nhìn bọn họ.
“Ca ca, ngươi đồng ý đi theo ta sao?” Cục cưng đột nhiên đứng dậy lôi kéo tay hắn, nam hài tay của mình, tay hắn rất đen, cũng rất bẩn, mà tay đứa nhỏ rất nhỏ, rất mềm, cũng thật ấm áp, hắn có một loại xúc động, xúc động muốn khóc.
“Ta đi theo ngươi.” Chỉ vì động tác đơn giản này, từ nay về sau, mạng của hắn, vì hắn mà sống.
“Được không, Minh Phong thúc thúc, chúng ta dẫn hắn về nhà được không, ca ca thực đáng thương.” Cục cưng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự chờ mong nhìn về phía Minh Phong, cho dù là ai đều không thể từ chối.
Minh Phong lại ôm lấy cục cưng, gật gật đầu, nhìn về phía đứa nhỏ, hắn vừa xem qua cho đứa nhỏ này, là một tài năng võ học, dù sao hắn còn chưa thu đồ đệ, để hắn làm đồ đệ đầu tiên đi, về sau cho làm hộ vệ của cục cưng, người khác hắn không tin được, chỉ có người do chính tay mình dạy dỗ mới có thể yên tâm. Vì thế hắn cúi đầu, nói với đứa nhỏ kia: “ Ngươi về sau gọi là Vô Ca, trở thành đồ đệ của ta.”
Nam hài mở to hai mắt, cuối cùng chảy hai hàng lệ trong suốt. Vô Ca, hắn gọi Vô Ca, hắn rốt cuộc có tên, không phải là tạp chủng, con thỏ nhỏ, thằng nhãi con, hắn có tên.
“Ừ, đi thôi.”
Một tay Minh Phong xách Vô Ca đặt lên lưng Lang Vương, Lang Vương cũng không giãy giụa. Lúc đầu Vô Ca cảm thấy sợ hãi, một lúc sau đó, cảm thấy con sói này không tức giận, chỉ cảm thấy một cảm giác gì đó tên là tin tưởng. Hắn thả lỏng, tựa thân thể đau đớn không còn chút sức lực nào lên trên người Lang Vương.
Lúc này, một làn gió thổi qua, mang theo một mùi sen nhàn nhạt tươi mát, sợi tóc giữa trán cục cưng bị gió thổi rối loạn, lộ ra đóa Bạch Liên nở rộ tuyệt mỹ giữa mi tâm, giống y như đóa sen nở rộ dưới nước.
“Trời sinh điềm báo, trăm năm phúc tinh.”
Không biết là ai hét to một tiếng, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía trên người cục cưng. Minh Phong lạnh nhạt nhìn thoáng qua người Trương Tử Đong đang bởi vì nghe thấy tám chữ này mà chân như nhũn ra.
Tống Tử Đông phải không, nhìn xem lần này ngươi tránh kiểu gì, đừng nói Hoàng thượng, đó là Quốc sư cũng sẽ đem ngươi ăn ngay cả xương cốt cũng không còn một cây.
Quốc sư còn khó dây vào hơn cả Hoàng thượng, lại nói đến cái kia Vân Thiển Y, bị đưa đến loại địa phương như vậy, còn bị người phá hủy khuôn mặt, hiện tại nàng, cũng chính là nữ nhân thấp hèn nhất ở trong Hoa Xuân lầu, còn có thể trải qua ngày lành như thế nào, có thể nói tàn nhẫn hơn Hoàng thượng gấp mấy lần.
Tống Tử Đông cùng mấy người liên quan trực tiếp ngã ngồi dưới đất, dưới quần có nước chảy ra, hắn thế nhưng sợ hãi đến nỗi không khống chế được tiểu tiện, mội người đều lộ ra nụ cười hèn mọn.
Xứng đáng, ai cho ngươi luôn cậy tỷ tỷ mình là quý phi, ức hiếp dân lành, không chuyện ác nào không làm, lần này nhìn cái người quý phi tỷ tỷ kia bảo vệ ngươi như thế nào, nói không chừng ngay cả tự thân tỷ tỷ ngươi đều khó bảo toàn.
Quả thực, không ngoài mọi người dự đoán, không quá một ngày, một nhà của Tống Tử Đông bởi vì là quá nhiều việc ác, ỷ vào mình là hoàng thân quốc thích, ức hiếp dân chúng, thiếu chút nữa làm bị thương tiểu vương gia của Thiên Trạch, bị Hoàng thượng một đạo thánh chỉ xét nhà. Mà Tống quý phi cũng bởi vì vậy mà bị liên lụy, đời này đừng mong xoay người. Ai không biết, Hoàng thượng rất yêu thương vị tiểu vương gia này, đau nhập tâm khảm, thử nghĩ những người làm tổn thương hắn, Hoàng thượng làm sao có thể bỏ qua.
Huống chi, vị tiểu vương gia này là đứa con Quốc sư Thanh Hàn yêu nhất, người trong thiên hạ đều biết, có chọc Hoàng thượng, đừng chọc Quốc sư, hiện tại bọn họ đều đắc tội cả hai người, không chết cũng bị lột da, đời này xem như xong rồi.
Bên trong phủ Quốc sư, trong rừng trúc xanh mát, lá trúc rơi liên tục, giống như những cánh hao, rụng rất nhiều, vô cùng xinh đẹp, một con sói bạc thật lớn đang nằm trên mặt đất. Mà nằm úp sấp trên người nó là một đứa nhỏ đáng yêu cực điểm, Lang Vương nhìn khuôn mặt đứa nhỏ đỏ bừng khi ngủ, đem cái đuôi thật to đặt trên người đứa nhỏ, vì nó chắn gió.
Mà ở bên cạnh một đứa nhỏ khoảng bảy tuổi đang đứng, mặt nam hài không chút thay đổi, ánh mắt vô cùng có thần, trong tay nắm một thanh kiếm, tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng mà, trong ánh mắt kia, lại vô cùng lạnh lùng bình tĩnh.
Một tiếng bước chân truyền đến, nam hài quay đầu, khi nhìn thấy người đến là ai, buông lỏng kiếm trong tay.
Vân Tâm Nhược kéo Thiêu Thanh Hàn đi vào trong rừng trúc xanh, từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ kia, hai người nhìn nhau cười, Tiêu Thanh Hàn đi lên phía trước, ôm thân mình nho nhỏ của con vào trong lòng, môi đứa nhỏ giật giật, kêu một tiếng nương, lại tựa vào trong lòng phụ thân hắn, ngủ thật say, khuôn mặt ngây thơ khi ngủ, khiến cho bọn họ vô cùng yêu thương. Lang vương đứng bên cạnh bọn họ, Vân Tâm Nhược đi tới bên cạnh Vô Ca, giữ chặt tay nhỏ bé của hắn. Nụ cười ôn nhu xinh đẹp của nữ tử, luôn làm cho hắn cảm thấy thực ấm áp, đồng thời trên người nàng có hương vị của nương.
“Đi thôi, Vô Ca, chúng ta đi ăn cơm.”
“Vâng.” Hốc mắt Vô Ca có chút ửng đỏ, vô cùng cảm động.
Vân Tâm Nhược nắm tay Vô Ca, Tiêu Thanh Hàn ôm cục cưng, gió thổi rối loạn vạt áo của hắn, giống như đám mây cuối chân trời, một loại hạnh phúc bình yên chảy qua để lại dấu vết trong lòng mỗi người….