Mà lúc này, trong Kiền Lâm cung, tay Đỗ Thiên Lan run run đặt trên bụng mình, thật sự không biết nên làm như thế nào cho tốt, Cái dạng này của Vân Tâm Nhược rõ ràng chính là sảy thai, mà việc này nếu để Lôi ca ca biết, không biết hắn sẽ đối xử với mình thế nào. Sợ là sẽ cho rằng mình là một loại nữ tử tâm như rắn rết, không có một chút rộng lượn nào.
Nhưng mà, nàng thật sự không phải cố ý làm như vậy, nàng chỉ muốn làm cho nàng biết, nàng mới là Hoàng hậu của một quốc gia. Nàng mới là chủ nhân thật sự.
Nhưng mà thật không ngờ, thế mà lại làm cho Vân Tâm Nhược…
Mà cung nữ đã đến Vân Tâm Nhược, cũng bị dọa cho ngồi bệt dưới đất, hàm răng không ngừng run run đánh vào nhau, động cũng không dám cử động, chuyện như vậy cho dù là ai cũng biết là chuyện gì xảy ra? Nàng là người ngày mai Hoàng thượng sẽ phong Nhược phi, vì vậy đứa bé trong bụng nàng, chẳng lẽ là Hoàng tử, trời ơi, nàng giết Hoàng tử, đây là tội sẽ bị tru di cửu tộc.
“Sao lại thế này?” Viêm Huyên nghe được thanh âm khác thường, vừa mới chuẩn bị đi Ngự thư phòng tìm hoàng thượng bàn về việc tìm kiếm phu nhân của Quốc sư, kết quả khi đi qua Kiền Lâm cung chợt nghe thấy thanh âm kỳ quái, như là tiếng khóc của nữ tử, mà thanh âm dường như có điểm quen tai, mà lúc này hắn lại thấy được một loạt cung nữ thái giám đứng trước cửa.
“Ai ở bên trong?” Giọng Viêm Huyên trầm xuống, tất cả cung nữ thái giám đều cúi đầu. Nam tử này bọn họ biết, ngay cả Hoàng thượng còn phải có lễ với hắn ba phần, ai dám đắc tội, nhưng bọn họ biết, người bên trong lại càng không thể đắc tội. Viêm Huyên thấy nửa ngày không có người trả lời, đơn giản liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cửa bị đẩy ra, hình ảnh giống như bị thời gian dừng lại tức khắc, Viêm Huyên đi vào, không khí dày đặc mùi máu khiến cho hắn phải nhíu mày. Ánh mắt đầu tiên của hắn là nhìn về phía Hoàng hậu nương đang ngồi trên ghế, sắc mặt của nàng tại sao lại kém như vậy, lại nhìn về phía trước mặt, ánh mắt hắn lại càng trừng lớn hơn.
Lại cái xú nữ nhân kia, còn có một cái nữ tử xa lạ toàn thân là máu. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Hắn vội vàng đi tới, cũng không để ý chuyện hành lễ, tẩm cung của Hoàng thượng tại sao lại xuất hiện loại chuyện như thế này. Dịch Yên nhìn thấy có người đến, vừa thấy là người nam tử lúc trước bị nàng hắt nước ướt sũng cả người, nhưng cũng chẳng thèm quan tâm chuyện đó, lôi kéo quần áo của hắn, khẩn cầu nói: “Cầu ngươi hãy cứu cứu nàng, nhất định phải cứu nàng.”
Đôi mắt rưng rưng khẩn cầu kia, làm cho trái tim Viêm Huyên bất chợt đập lỗi nhịp, vốn hắn nghĩ tới khi gặp lại nàng, sẽ trả thù lại lên người nàng mười thau nước, nhưng mà hiện tại nhìn bộ dạng này của nàng, cũng không có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó.
Hắn vươn tay bắt mạch cho nữ tử kia, tuy rằng hắn không phải thầy thuốc, nhưng mà, có một cái thần y sư phụ cùng sư huynh như vậy, cũng là sẽ hiểu biết một chút.
Tay hắn run run một chút, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía nữ tử đã hôn mê bất tỉnh, đứa nhỏ của nàng, sợ là, không giữ được. Nhưng mà, Hoàng cung này tại sao lại có một phụ nữ có thai khác, lúc trước, hắn đột nhiên nhớ đến xú nữ nhân đã hắt nước lên người hắn từng nói qua, nàng muốn đi hầu hạ Nhược phi nương nương, nhưng mà, Hoàng thượng khi nào thì lập phi tần mới. Tại sao hắn chưa từng nghe nói qua, hơn nữa, hiện tại nàng đang sảy thai, không lẽ đứa nhỏ này là của hoàng thượng.
“Nàng là ai?” Sắc mặt Viêm Huyên trầm lại.
“Là….” Không đợi Dịch Yên nói xong, từng tiếng cao hơn từng tiếng tiếng sói hú truyền đến.