Vân Long Phá Nguyệt

Chương 270: Ai hối hận

Trước Sau

break
Lê Hân nhếch miệng, cười nhạt, hắn biết, Thanh Hàn đã bắt đầu trả thù.

Không phải đều do hắn gieo gió gặt bão sao?

Vì hắn chưa từng suy nghĩ kĩ, luôn lừa gạt mình, cho nên làm ra loại sai lầm khiến cả đời hối hận. Hắn giết nàng, tự tay đem chủy thủ đâm vào ngực nàng, đôi tay hắn vốn dính đầy máu tươi, cũng lấy không ít mạng người. Nhưng chỉ có nàng, làm hắn đau đến không muốn sống. Biết vậy chẳng làm. Từ đầu tới cuối, nàng vô tội nhất, đáng thương nhất, bị Vân phủ coi thường, hắn tàn nhẫn, Thanh Hàn quên lãng, cuối cùng, bị bức rời xuống Hạ tình nhai, tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa. Đúng, Thanh Hàn hận hắn là đúng, bởi vì ngay cả hắn cũng bắt đầu hận mình.

Bây giờ, hắn mới biết, hắn không còn tình cảm với Vân Thiển Y như ngày trước, có lẽ mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh làm hắn không cách nào suy nghĩ.

Hình ảnh Thiển Y ở hội hoa năm đó, nàng xấu hổ, nàng tuyệt mĩ, có lẽ hắn chưa bao giờ yêu nàng, chẳng qua là thích qua, thích nhan sắc của nàng mà thôi. Hắn không ngờ, người hắn yêu lại là Vân Tâm Nhược, mà không phải Vân Thiển Y, có lẽ tại nàng từ chối nên hắn tự ái, không thể buông tay, cố gắng giành lấy bằng mọi cách.

Vân Tâm Nhược, hắn luôn căm hận nàng, nhưng bây giờ nhớ lại tất cả, nhớ ngày đầu tiên nhìn bóng dáng trong kiệu hoa, đêm động phòng, cô gái quật cường ấy thiếu chút nữa chết trên tay mình, còn có …….Thật sự, cô gái đã bị mình giết chết.

Mà bây giờ, Thanh Hàn lại muốn hắn gã cho nữ tử mà hắn từng cho rằng là thích nhất, đối với hắn mà nói là sự châm chọc, bây giờ, hắn căn bản không cách nào quên được lúc ae hãm hại mình thế nào, gài mình thế nào, coi hắn như một công cụ để ả có được danh phận, chỉ cần nghĩ tới ả, ngực của hắn lại đau nhói. Thật sự hắn không hận ả, chỉ hận mình.

Cuốc sống còn lại, hắn sẽ bị ám ảnh bởi cái chết của Vân Tâm Nhược và sự dối gạt của Vân Thiển Y .

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Lê Hân, vẻ mặt Tiêu Thanh Hàn lạnh nhạt, Tiêu Cẩn Du cúi đầu.

Khắc tinh giáng thế, sắp tới còn xảy ra chuyện gì. Hắn không cách nào đoán trước được, cũng không người nào biết trước.

Lại một đêm trôi qua, sáng sớm, giọt sương đậu trên ngọn cỏ, chậm rãi rơi xuống, trúc xanh thẳng hàng, hương trúc thoang thoảng, làm cho cả phủ quốc sư như bức tranh tuyệt mĩ với bức màn xanh thẳm của rừng trúc.

Mặt trời mới lên, ánh sáng vàng óng, lá trúc lay nhẹ, ánh mặt trời cũng nhô lên dần dần, trong rừng trúc truyền đến một khúc đàn lẳng lặng, có lúc trầm, có lúc bổng, lại ẩn chứa trong đấy sự thống khổ bi thương. Người nghe không khỏi rơi nước mắt. .

Con người rất dễ bị cảm động. Cho dù là một trận gió, một chiếc lá cây, một giọt sương sớm.
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc