Hắn đứng lên, thân thể cao lớn rắn rỏi có thể chặn lại tất cả bão
táp mưa sa, kiên nghị bất khuất, hắn không thẹn trời, không thẹn đất,
nhưng hắn lại không biết, hắn thẹn với tim của mình.
“Thanh Hàn, Thiển Y bị trúng độc ở trong phủ quốc sư, ngươi không có đồ gì để nói sao?” Hắn cắn răng, hận không thể một hớp cắn nát khuôn
mặt bình tĩnh của Tiêu Thanh Hàn.
Tiêu Thanh Hàn cầm chén trên bàn, đặt dưới mũi, sau đó đem chén để lại bàn, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiển Y cực kì u ám.
“Hân, chuyện này, chấm dứt ở đây đi.” Tiêu Thanh Hàn đứng thẳng,
bạch y nhẹ nhàng nâng lên, lời nói như gió thoảng. Lại có thâm ý khó
hiểu.
“Dừng lại ư, không thể nào.” Lê Hân cười lạnh, ánh mắt mang theo oán hận, Thiển Y suýt bị độc chết, Thanh Hàn lại bình tĩnh như thế, nàng là thê tử tương lai của gã, bây giờ lại trúng độc. Có Vân Tâm Nhược ở đây
một ngày, Thiển Y sớm muộn cũng sẽ chết.
“Hân, ngươi không tin ta?” con ngươi Tiêu Thanh Hàn vốn bình tĩnh từ từ gợi lên sóng. “Ta đã nói mắt thấy không nhất định là sự thật. Đời
người rất nhiều dối trá. Ta khuyên ngươi dừng lại. Nếu không người bị
thương sẽ chính là ngươi.”
“Bất kể ngươi nói gì, lần này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ hạ độc.” Hắn nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Vân Tâm Nhược. Hận ý
thoáng qua đáy mắt hắn. Hai tròng mắt máu đỏ.
Áo đen và áo trắng lần nữa đối lập nhau, như ban ngày và đêm tối.
Tăm tối và ánh sáng. Hai cặp mắt nhìn nhau. Ánh lửa ngất trời, ai cũng
không chịu yếu thế.
“Được rồi.” Trong lúc bất chợt, Tiêu Thanh Hàn nhắm mắt lại, chu sa
trên trán đỏ như máu. Khóe miệng của hắn nhẹ nâng lên một đường cong
hoàn mỹ đến cực điểm. Lại làm cho người ta cảm giác đó không phải nụ
cười.
Hắn đang cười, không có tình cảm.
Hắn cười, lạnh như băng.
“Nếu như ngươi kiên trì, như vậy thì tùy ngươi, chẳng qua bổn tọa hi vọng, tương lai ngươi không cần hối hận.” Nam tử nói xong câu đó, xoay
người, khí chất trong trẻo lạnh lùng lưu chuyển, đi tới cửa thì thản
nhiên nhìn Vân Tâm Nhược. Trong mắt không tự chủ thoáng qua một tia ánh
sáng màu đỏ.
“Người tới.” Đi tới cửa, hắn giơ tay, trước mặt lập tức xuất hiện
bốn gã thị vệ áo đen. Hắn nhìn đám mây hững hờ trôi trên bầu trời, tâm
chìm xuống, mở miệng.”Đem Vân Tâm Nhược nhốt vào Ám các, sai người canh
gác cẩn thận.”
“Vâng” mấy người đi vào bên trong phòng, kéo cô gái. Cô gái cũng
không giãy giụa, chẳng qua là ngẩng đầu. ánh mắt nhìn Lê Hân nhàn nhạt
như gió, lại khiến lòng hắn lạnh giá.
Lạnh giống như kết băng.
Mắt nàng, tựa như đang cười nhạo hắn ngu ngốc, hắn cậy quyền cậy thế.
Giống như mạng nhện, đem hắn quấn lấy, càng giãy dụa, thì tơ càng dính chặt.
Vân Tâm Nhược bị đưa đến cửa, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào trên
người của nàng, nàng bi thương cười nhạt, lá trúc theo gió rơi xuống,
quét nhẹ qua tóc nàng.
Xa xa, nàng nhìn thấy bóng trắng ở trong rừng trúc xanh nhạt, cực kì dễ thấy, hắn đưa lưng về phía bọn họ, thân dài ngọc lập, vạt áo nhẹ
nhàng nâng lên, thoảng qua một chút cô đơn.
Đi thôi, thị vệ ép nàng đi về phía ngược lại.
Khi nàng quay đầu lại, thì chỗ rừng trúc kia, đã sớm không thấy người nọ.