Người nọ đẩy Vân Tâm Nhược một cái, trong miệng hừ hừ, “Mặc dù ngươi là nha hoàn của minh phong công tử, nhưng nói tới cùng thì chỉ là một
nha hoàn, mỗi ngày không làm thì ăn cơm làm gì, Vân cô nương là phu nhân tương lai của quốc sư, nói thế nào thì người ta cũng là chủ nhân, ngươi chẳng qua là nô tỳ. Nhanh đi, đi trễ, quốc sư trách tội xuống, ai đảm
đương chứ.”
Vân Tâm Nhược giương mắt, khóe miệng khẽ nâng lên, bưng chén, lúc đi tới cửa phòng bếp thì chợt quay đầu lại, con ngươi thoảng qua một chút
lạnh lùng, khiến người nọ toàn thân không thoải mái. Giống như nàng đã
biết là hắn ngấm ngầm nhận bạc để cho nàng đi gặp vân thiển y vậy.
“Đi đi, nhìn cái gì?” Hắn chỉ vào cửa, quát lạnh một tiếng. Lại tăng thêm rất nhiều chột dạ ở bên trong.
Vân Tâm Nhược cúi đầu nhìn chén trong tay, mấy hạt sen xanh biếc bóng loáng mịn màng, một mùi thơm trong veo không ngừng bay ra.
Đúng là món canh hạt sen ngon, lại trị giá không ít bạc, vân thiển y cũng quá coi trọng mình, vừa rồi người kia đẩy nàng một cái, tất nhiên
nàng đã biết tất cả.
Xem ra một cuộc bão táp khó tránh khỏi.
Đường mòn rải đá xanh, trức xanh đứng thẳng hàng, một thân ảnh gầy
gò, đi tới căn phòng của vân thiển y, cách lưu đình lâu một khoảng không dài mà cũng không ngắn. Nàng quay đầu, nhìn về phía cửa sổ đối diện,
suy nghĩ, bây giờ hắn đang làm gì? Nghĩ cái gì?
Nàng rủ thấp tròng mắt xuống, trong tròng mắt chậm rãi chảy qua một mảnh đau thương.
Thanh Hàn, ta rất nhớ ngươi,
Bây giờ ta rất cô đơn.
Làm sao bây giờ?
Nhếch môi, gió sớm thổi nhẹ. . . . . .
Nàng xoay người, tất cả tâm tình phức tạp biến mất không thấy.
Vân thiển y ngồi ngay ngắn trên ghế bằng gỗ đỏ, mắt nhìn chằm chằm
cửa, trong vội vàng mang theo một tia ác độc.”Mại nhi, chuyên ta bảo
ngươi đã làm xong chưa?”
Mai nhi đứng sau lưng ả, rót xong nước trà, gật đầu: “Nô tỳ đã phân phó tốt rồi, chắc nàng ta sắp đến.”
“Vậy thì tốt.” Bưng chén trà, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng uống một hớp. Khóe miệng nhếch lên vẫn không buông xuống. Nhưng gì của ả, hôm nay
nàng sẽ đòi lại tất cả.
Vân Tâm Nhược, ả tiện nhân kia dám dánh nàng, nàng lớn từng này,
ngay cả cha đều chưa đánh nàng. Không nghĩ tới lại bị đánh hai lần trong phủ quốc sư, minh phong là một, thứ hai là Vân Tâm Nhược, mà nàng, sẽ
trả hết hên người Vân Tâm Nhược, lần này, nàng tuyệt đối sẽ không tha
cho ả.
Vừa lúc, quốc sư không có ở đây, như vậy nàng sẽ dạy dỗ ả thế nào là một con nha hoàn. Quốc sư là của nàng, tất cả chỗ này đều là của nàng,
bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ cướp đi.
Yêu sẽ làm một người thay đổi thành xinh đẹp, cũng sẽ khiến một người thay đổi thành xấu xí.
Người thiện lương lựa chọn thương tổn tới mình, mà người tàn nhẫn lựa chọn tổn thương người khác.
Nếu như nói Vân Tâm Nhược là loại người thứ nhất, như vậy vân thiển y không thể nghi ngờ là loại người thứ hai rồi. .
Vân Tâm Nhược bưng chén vào cửa, cửa ‘két’ một tiếng, bị đóng lại,
nàng quay đầu, vừa lúc thấy Mai Nhi. Mai nhi mặt không chút thay đổi,
chẳng qua là nhìn nàng một cái, đi tới bên người vân thiển y.
Vân thiển y mặc bộ quần áo hồng nhạt, ngồi trên ghế, trên búi tóc có trân châu làm điểm nhấn, cộng thêm một chiếc trâm gài tóc cắm nghiêng.
Vầng sáng yếu ớt xẹt qua gương mặt xinh đẹp như hoa của nàng, mà khóe
miệng của nàng không che giấu ý cười lạnh như băng.
Vân Tâm Nhược chỉ liếc ả một chút, đặt chén lên bàn.
Mà vân thiển y nhìn nàng, nụ cười trên khóe môi càng ngày càng lạnh.
Vân Tâm Nhược nhìn ả, rất bình tĩnh. Nàng, chưa bao giờ sợ ả.
“A, cám ơn Tam muội, ta không nghĩ là Tam muội lại tự mình bưng canh đến, tỷ tỷ có chút ngạc nhiên đấy.” Nàng giả vờ nói khách khí, bưng
canh hạt sen trên bàn, dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy mấy cái, sau đó uống
một hớp nho nhỏ, động tác có thể được coi là ưu nhã, “Đầu bếp phủ Quốc
sư không tệ, mùi vị, độ lửa đều chuẩn.”
Vân Tâm Nhược chỉ nhàn nhạt nhìn ả, chẳng lẽ hôm nay ả gọi nàng tới đây, đơn giản nhục nhã nàng như vậy sao?
Đột nhiên, vân thiển y cầm chén trong tay ném về hướng Vân Tâm
Nhược. Miệng chén nện vào trán nàng , một vết máu theo gương mặt chảy
xuống.
“Vân Tâm Nhược, ngươi thật là ác độc, sao ngươi lại hạ độc với ta. . . . . .” Khuôn mặt Vân thiển y tái nhợt, ôm lấy lồng ngực. Thanh âm cực kỳ thống khổ.
“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Có ai không. . . . . . Có ai không. . . . . .” Mai nhi vừa kêu to, vừa đỡ vân thiển y.
Nghe được tiếng thét chói tai bên trong, cửa ‘rầm’ một tiếng, bị người đá văng ra, chỉ thấy một nam tử áo đen hấp tấp xông vào.
“Thiển Y, ngươi làm sao vậy?” sắc mặt nam tử xám trắng ôm lấy thân
thể vân thiển y. Cầm lấy tay ả, cảm giác lạnh như băng khiến toàn thân