yếu ớt, trong tròng mắt lại một mảnh lãnh tình, lạnh nhạt không có nửa
phần tình cảm.
Hắn không biết mình làm sao lại tự tin như vậy, nhưng trong lòng hắn luôn có một thanh âm nhắc nhở hắn, không phải vân thiển y, hắn tin trực giác của mình, nhưng không biết loại trực giác này từ đâu mà đến. Từ
sau khi tỉnh lại, hắn cảm thấy có một số việc rất không thích hợp, ngay
cả năng lực dự đoán tương lại của hắn hình như cũng yếu đi rất nhiều,
rất nhiều thứ đều nhìn không tới. Nhưng những thứ này, ngoại trừ chính
hắn, không người nào biết.
“Ngươi. . . . . .” Tiêu cẩn du nửa ngày than thở một hơi. Vô lực
nói.”Bất kể có phải hay không, trẫm thừa nhận nói không lại ngươi, cũng
không có muốn phản bác lời ngươi, nhưng hiện tại vân thiển y tại trong
phủ, ngươi chiếu cố nàng tốt một chút.”
Hắn đều nói đến nước này rồi, cũng không tin Tiêu Thanh Hàn thông minh như thế lại không hiểu.
Cửu đệ lúc nào thì mới chịu thành thân.
Mỗi ngày lo lắng sợ hãi này hắn chịu đủ rồi, nhưng nhìn ý tứ của cửu đệ, hình như ngày đó vẫn còn rất xa.
Tiêu Thanh Hàn cười nhạt, tròng mắt đen chợt lóe, nhìn như gần trong gang tấc, lại tựa như xa tận chân trời.
Trăng treo giữa bầy trờ, gió đêm tiêu điều lạnh lẽo, một luồng ánh
trăng theo ô cửa sổ rơi vào trong phòng, màn lụa nhẹ nhàng đung, nhẹ
nhàng lẳng lặng như không đành lòng làm cô gái thứa giấc. Cô gái nằm
nghiêng trên giường, ánh trăng vừa lúc chiếu vào trên mặt của nàng,
nhuộm một phòng trắng thuần.
Cô gái trằn trọc lật người qua lại , sau đó tỉnh lại, tròng mắt hiện lên một tầng sương mù, nàng lại đem tay vuốt ve chỗ sưng đỏ trên mặt,
ngón tay lạnh như băng lau mặt, một giọt lệ từ khẽ ngón tay chậm rãi lăn ra.
Giọng nữ nhàn nhạt, mang theo bất đắc dĩ cùng cô tịch. .
“Thanh Hàn, trừ chuyện quên ta, ngươi còn quên gì nữa? Vì sao phải cô đơn như thế?”