“Vân Tâm Nhược” Miệng còn cảm giác đắng đắng, nàng có chút khó chịu trả lời
Ba chữ Vân Tâm Nhược làm cho Minh Phong cùng Tiêu Thanh Hàn đồng thời thay đổi sắc mặt……
Tiêu Thanh Hàn đứng lên, áo trắng nhẹ nhàng lướt qua, mắt rũ xuống, làm người khác không thể đoán được hiện tại hắn đang nghĩ gì. Bỗng nhiên, hắn đi ra khỏi phòng, Minh Phong cũng đi theo phía sau, lúc đi tới cửa, hắn quay người lại cười với Vân Tâm Nhược một cái “Nghỉ ngơi cho tốt đi tiểu nha đầu. Vết thương sẽ chóng lành thôi!”
Vân Tâm Nhược nằm xuống, hai mắt nhìn sa man trên đầu, gió nhẹ thổi qua, sa man khẽ phất lên, lại hạ xuống…….
Nàng quay đầu nhìn về phía cửa, trách không được nơi này có hương khí của trúc, thì ra tất cả gia cụ trong phòng đều được chế từ trúc
Nàng nắm chặt hai tay lại, nhắm mắt………
Vì sao? Lúc tay của nàng cùng tay hắn chạm nhau, nàng lại không thể đọc được tâm của hắn?
Không lẽ thuật đọc tâm của nàng không nhạy nữa, hay là….Tâm của người kia, quá thâm sâu………
Thanh ninh hương tiếp tục lan tỏa trong không khí, từng đợt khói nhẹ nhàng bay lên, sau đó dung hòa vào không trung, căn phòng vẫn ấm áp như lúc ban đầu…..
“Quốc sư định làm gì với tiểu nha đầu đó? Dù sao nàng ta cũng là chính thê của Lê tướng quân, chúng ta đem nàng tới đây liệu có được không?”
Bất quá xem thương thế của tiểu nha đầu này, cho dù Quốc sư muốn trả nàng về, hắn cũng không nhẫn tâm để nàng về a, hắn đã dùng biết bao nhiêu dược liệu quí như vậy mới có thể miễn cưỡng cứu một mạng của nàng, nếu bây giờ để nàng trở về, lỡ như lại phát sinh chuyện gì, sợ rằng hắn cũng cứu không được, không bằng bây giờ trực tiếp độc chết nàng cho rồi, để nàng khỏi phải chịu khổ nữa
Chính thê, Tiêu Thanh Hàn lẩm bẩm nhấm nuốt hai chữ này, khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng. Chính thê Vân Tâm Nhược này so với nha hoàn có lẽ còn thấp kém hơn. Huống chi, nàng đã bị hưu. Đối với việc có lưu lại hay không, là do hắn muốn hay không thôi. Mà nàng, trước mắt hắn còn chưa nghĩ đưa nàng trở về
Mê mang nặng nề ngủ mấy ngày,lúc tỉnh lại đều là Minh Phong tự tay đưa thuốc cho nàng uống. Tiêu Thanh Hàn chưa từng tới một lần nào, nàng không hiểu mình có cảm giác gì nữa.Có chút mất mát. Ấm áp đó, sự an toàn đó, nàng rất muốn được cảm thụ một lần nữa, nhưng chỉ sợ, không còn cơ hội. Có lẽ loại cảm giác này nàng không xứng để hưởng thụ lần nữa….
Có lẽ hắn đã bắt đầu cảm thấy chán ghét nàng. Giống như Lê Hân chán ghét nàng….
“Tiểu Nhược Nhược, đang suy nghĩ gì đó?” Minh Phong thấy nàng sắc mặt sầu lo, nhíu mi hỏi
Vân Tâm Nhược đối với xưng hô của hắn, chỉ cúi đầu không nói gì, vẻ mặt có chút đau đầu
“Minh Phong, có thể đừng gọi ta là Tiểu Nhược Nhược được không?”
“Không gọi là Tiểu Nhược Nhược thì gọi là gì? Tiểu Vân Vân? Hay là Tâm Nhược?”
Minh Phong vẻ mặt khó xử, kì thực trong lòng cười nở hoa, tiểu nha đầu này có lúc tính tình giống Quốc sư cực kì. Không chọc ghẹo nàng thì thật là có lỗi với bản thân a.
Vân Tâm Nhược nằm xuống, không để í tới hắn nữa, Minh Phong này gầy đây cứ luôn trêu trọc nàng, đôi khi ngẫu nhiên chạm vào tay hắn, nàng phát hiện thuật đọc tâm của mình vẫn còn, nhưng đối với Tiêu Thanh Hàn, sao lại không có chút tác dụng nào?
Nàng nhớ rất rõ, cái loại cảm giác đó, giống như một hồ nước rất sâu, rất rộng….không thể biết được bên trong có gì
Mà đối với Minh Phong , kỳ thực nàng cũng không muốn biết hắn nghĩ gì, cảm giác như vậy thật ra cũng rất tốt. Nàng không biết bọn suy nghĩ gì, nhưng nàng biết bọn họ sẽ không thương tổn nàng. Mỗi ngày như vậy nàng thật sự rất thích, không muốn rời xa nó. Nhưng không biết khi nào mình sẽ phải trở về nơi kia. Nàng….có thể ở đây cả đời mà không cần phải trở về không? Nàng không biết mình còn có thể chịu được sự tra tấn lần thứ ba hay không. Nhưng, Quốc sư Thanh Hàn kia, nàng không thể đoán được hắn nghĩ gì………
Vân Tâm Nhược khép hờ ánh mắt, sau đó nhịn không được mở mắt ra, muốn nói lại thôi
“Sao vậy, muốn hỏi gì nào?” Minh Phong cười nhẹ, tiểu nha đầu này thật là, muốn hỏi thì cứ hỏi đi chứ! Cứ nghẹn trong lòng như vậy hắn còn cảm thấy khó chịu thay nàng
Vân Tâm Nhược cúi đầu, nhìn nhìn ngón tay mình, sau đó giương mắt, hàm xúc tự giễu
“Chỉ là suy nghĩ, có phải Quốc sư cũng chán ghét ta như Tướng quân không?” Nàng không sợ bị người khác chán ghét, nhưng lại rất sợ nam tử như bạch liên kia chán ghét, cảm giác đó làm nàng cảm thấy rất khổ sở, rất khó chịu
“Quốc sư sẽ không chán ghét ai.” Minh Phong có chút buồn cười an ủi nàng. Nói tiếp: “Nếu Quốc sư dễ dàng chán ghét một người như vậy, thì đó không phải là Thanh Hàn Quốc sư, tâm của hắn rộng lớn hơn bất luận ai, có thể chứa đựng cả thiên hạ. Chỉ là gần đây có chuyện Quốc sư cần phải điều tra, cho nên người không ở Thanh Trúc viên”
Hắn nói có một nửa là thật, Tiêu Thanh Hàn thật sự có chuyện phải điều tra, nhưng người thì vẫn ở trong Thanh Trúc viên, về phần vì sao lại không gặp Vân Tâm Nhược, có lẽ bởi vì nha đầu này thân phận đặc thù?
Nàng là muội muội của Vân Thiển Y, từng là thê tử của Lê Hân