Bên trong vườn quân nhiên, Hồng Nhiên ngồi trước gương đồng, ánh mắt vô thần nhìn vết máu thật sâu trên mặt, giống như một con rết xấu xí đang bò trên mặt nàng, mặt của nàng………Nàng không thể tin được mình đã bị hủy dung……
Ầm một tiếng, Hồng Nhiên quăng gương đồng xuống đất, hai tay ôm chặt lấy mình ngồi bệt xuống,nàng đã bị hủy dung, Tướng quân còn có thể thích nàng sao? Không có khuôn mặt này, nàng còn có thể là Phu nhân Tướng quân sao? Mặt….mặt của nàng…..
Thanh Hàn quốc sư thật sự đã trừng phạt nàng một hình phạt tàn khốc nhất
Đúng lúc này, ầm một tiếng, cửa phòng bị người ta dùng sức đạp, hai gã thị vệ mặc khôi giáp tiến vào. Không nói gì bước chân tiến thẳng về phía nàng
Hồng Nhiên còn chưa kịp phản ứng gì, đến lúc nhận ra thì đã bị kéo ra ngoài Quân nhiên viên
“Lớn mật! Các ngươi biết ta là ai không hả? Ta là Hồng Nhiên phu nhân được Tướng quân sủng ái nhất, các ngươi dám đối với ta như vậy, Bản phu nhân sẽ chém các ngươi……”
Hồng Nhiên không ngừng giãy dụa, không ngừng la hét. Hai gã hộ vệ vẫn lôi kéo nàng đi, căn bản không đem nàng đặt vào mắt
“Các ngươi muốn kéo Bản phu nhân đi đâu? Ta là Hồng Nhiên phu nhân, nữ nhân được Tướng quân sủng ái nhất, các ngươi đúng là to gan” Nàng không ngừng la hét chói tai……Nước mắt tuôn trào làm lem luốc son phấn trên mặt, vết thương trên mặt cũng bắt đầu rỉ máu, Hồng Nhiên hiện tại làm sao còn vẻ kiều mị của một hoa khôi, hiện tại căn bản nàng chỉ là một người đàn bà chanh chua đáng ghê tởm
Tất cả gia đinh trong Phủ tướng quân đều đứng xa xa nhìn vào. Thanh âm của Hồng Nhiên lúc gần lúc xa truyền đến
Mọi người chỉ thấy một thân ảnh màu hồng bị lôi kéo đi, cuối cùng biến mất
Mà con đường thật dài đó, không nhìn thấy cuối đường….
Không ai biết được vì vào Hồng Nhiên phu nhân lại bị Tướng quân đá ra khỏi phủ, cũng không ai biết nàng ta bị đưa đi đâu….
Cho đến nhiều năm sau, có người ở trong quân doanh, nhìn thấy một quân kĩ* trên mặt có một vết sẹo xấu xí, trừ bỏ vết sẹo đó, diện mạo của nàng ta thế nhưng giống Hoa khôi Hồng Nhiên năm đó vài phần….
CT: Quân kĩ là làm kĩ nữ của đám quân trong đó í, mà cái đám đó thì… kinh khủng @@
“Tướng quân!” Hạ Chi ôm quyền
“Đã xử lý xong?” Lê Hân lau chùi thanh kiếm, không ngẩng đầu hỏi Hạ Chi
“Hết thảy đã làm theo Tướng quân phân phó, đã xử lý tốt” Hạ Chi gật đầu hồi đáp. Hắn im một lát, lại hỏi:
“Tướng quân, người không tới Phủ quốc sư sao?”
Động tác trên tay Lê Hân cứng lại, sau đó tiếp tục lau chùi. Thân kiếm sáng ngời, lóe vào mắt hắn, một tia phức tạp hiện lên
“Tướng quân? Thật sự người không đi sao?” Thấy hắn không trả lời. Hạ Chi vẫn không từ bỏ ý định tiếp tục hỏi. Thanh trúc viên của Quốc sư hắn không có tư cách để đến đó, nơi đó không phải là nơi người bình thường có thể vào,trừ bỏ vệ binh ngoài cửa, còn có mê trận do Quốc sư tự mình lập trận, đó mới là điều khiến mọi người phải lùi bước, nhưng hắn lại đang vô cùng lo lắng cho Vân Tâm Nhược
Lê Hân đứng lên, bỏ kiếm vào vỏ, sau đó nhìn về phía Hạ Chi.
“Hạ Chi, ngươi thấy ta đối với Vân Tâm Nhược thế nào?”
“Cái này……” Hạ Chi không biết phải nói gì. Thật sự Tướng quân đối với Vân Tâm Nhược không tốt chút vào, muốn bao nhiêu tàn nhẫn có bấy nhiêu, ai có mắt cũng có thể nhìn ra được. Nhưng hắn lại không có can đảm nói thẳng ra…..
Lê Hân vươn mắt nhìn ra ngoài khoảng không xa xôi, lẩm bẩm nói:
“Từ lúc nàng ta vào phủ, đối với nàng ta ta chỉ biết tra tấn, nàng ta có ở lại đây cũng chỉ có thống khổ. Hiện tại âm kém dương sai được Tiêu Thanh Hàn cứu, vậy cứ coi như Phủ Tướng quân chưa từng có người nào gọi là Vân Tâm Nhược đi. Những gì nàng ta thiếu ta, đã trả hết. Từ nay về sau ta cùng nàng ta không còn liên quan gì tới nhau”
Hạ Chi nghe vậy, lập tức sửng sốt
Vân Tâm Nhược…….ý của Tướng quân là, thả cho nàng tự do a!
Thật sự chúc mừng cho nàng
Nhưng từ tận đáy lòng mình, vì sao hắn lại cảm giác có chút mất mát
Nguyên lai, có chút gì đó còn chưa kịp nảy mầm, đã mất đi