Thời điểm Trọng Nhĩ lại đi vào phòng đã trông thấy ŧıểυ Bạch đã chậm rãi ngồi dậy.
"Vi huynh hảo."
ŧıểυ Bạch lặng ngồi xuống.
"Công tử cùng ta không quá quen thân, vì sao gọi ta vi huynh?"
" Đệ là Trọng Nhĩ, cùng lệnh muội Văn Khương đã kết thành phu thê."
ŧıểυ Bạch nghe mấy lời này lập tức trong cơ thể một cỗ khí huyết sôi trào, lớn tiếng ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngoài phòng Văn Khương nghe được động tĩnh bên trong, giật mình tỉnh lại xông vào trong phòng trông thấy chính là Trọng Nhĩ đứng ở cửa, ŧıểυ Bạch thống khổ nằm trên giường, khóe miệng vẫn còn vương máu tươi.
"Trọng Nhĩ, ca của thiếp làm sao?"
Nàng vội vàng nâng ŧıểυ Bạch ngồi dậy, lấy ra khăn lau miệng cho hắn.
"Phu nhân tránh ra, để ta xen mạch cho huynh ấy."
"Không cần."
ŧıểυ ;ạch phất phất tay.
" Không dám phiền công tử nhọc lòng."
Văn Khương nhất thời luống cuống tay chân, liếc nhìn Trọng Nhĩ, Trọng Nhĩ cũng ngầm hiểu vén rèm liền đi ra ngoài
"Ca, là huynh ấy cứu sống huynh, y thuật huynh ấy rất giỏi "
"Không nên trước mặt ta nhắc đến hắn."
ŧıểυ Bạch siết chặc nắm tay, toàn thân rét run.
"Thân thể huynh chưa khỏi hẳn, sao có thể giấu bệnh sợ thầy?"
"Thân thể ta như thế nào, ta tự biết."
"Ca, "
"ŧıểυ muội, chờ qua hai ba ngày nửa, muội liền cùng ta về Cử Quốc đi."
"Không được" - Văn Khương lần đầu tiên từ chối ŧıểυ Bạch.
"Vì sao?"
ŧıểυ Bạch cảm thấy một cỗ nộ khí hiếm thấy xông lên trán.
"Thứ nhất, thân thể của huynh hiện tại ngồi dậy đều khó khăn, đừng nói phải cưỡi ngựa đi đường dài. Thứ hai,, ŧıểυ Đào cùng Tang Du tối hôm qua trắng đêm chưa về, ta nhất định phải tìm được bọn họ. Thứ ba,..."
"Đủ rồi"
ŧıểυ Bạch lên tiếng quát bảo nàng ngưng lại, bàn tay hơi lạnh thô lệ, bá đa͙σ mà cường thế nâng lên nhương mặt nàng, buộc nàng nhìn thẳng mình không cho tránh né.
"Ca, "
Thanh âm Văn Khương khiếp nhược nhỏ đến mức không thể nghe.
" Những lời muội vừa nói đều là mượn cớ, muội cho rằng vi huynh không biết muội muốn ở lại nơi này để cùng tên kia song túc song phi sao?"
Tiếng nói ŧıểυ Bạch thanh lãnh lạnh mãnh liệt, nhè nhẹ lũ lũ bao phủ trong không khí, nhiệt độ đều thấp vài phần.
"Ca, không phải giống như huynh nghĩ"
Văn Khương bị hắn bóp đau, trong mắt kìm lại không được nổi lên nước mắt.
"Đúng không?"
ŧıểυ Bạch lần đầu từ trong thâm tâm cảm thấy phẫn nộ cùng bất an, hắn nắm lấy hàm dưới tinh xảo, Văn Khương ý đồ thoát khỏi kiềm chế của tam ca, nàng không an phận giãy giụa, lực độ trong hắn lại càng tắng thêm.
ŧıểυ Bạch thần sắc tối sầm lại, chợt cúi đầu....
"Không cần _ _"
Văn Khương giãy giụa đẩy hắn ra,
ŧıểυ Bạch không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt mình, bị nàng thình lình đẩy một cái trong lòng lại rét lạnh vài phần.
"Ca"
Văn Khương mắt lệ uông uông nhìn hắn.
" Thân thể huynh còn chưa khỏe, cầu xin huynh, đừng như thế."
ŧıểυ Bạch yếu ớt ghé vào trên áo ngủ bằng gấm, nhìn ánh mắt Văn Khương lại dị thường lạ lẫm.
"Ý tứ ŧıểυ muội là chỉ cần chờ Tam ca khỏe thì có thể?"
Văn Khương biết Trọng Nhĩ vẫn còn ở bên ngoài, nàng nhất thời cũng không nghĩ ra nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu. Một tầng ý cười nổi lên trong hai mắt ŧıểυ Bạch...
"ŧıểυ muội, muội là của ta."
Văn Khương lau lau đôi mắt phát hồng, đi ra khỏi phòng, Trọng Nhĩ ngồi ở một bên phơi nắng đống thảo dược mà hắn yêu thích.
"Như thế nào rồi?" - Trọng Nhĩ cười hỏi nàng.
Văn Khương cúi đầu nhẹ nhàng lắc đầu, liền bước nhanh từ bên cạnh hắn đi tới.
"Văn Khương"
Trọng Nhĩ một cái từ phía sau ôm trụ nàng.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
Văn Khương thân thể cứng ngắc, lộ ra băng lạnh cự tuyệt. Trọng Nhĩ lại càng thêm ôm chặt nàng.
"Vì sao không để ta thay muội chia sẻ?"
"Thiếp không sao."
Văn Khương nhàn nhạt, tận lực che dấu tâm tư chính mình.
"Tang Du cùng ŧıểυ Đào một đêm chưa về, thiếp muốn đi ra ngoài tìm thử xem."
"Được." - Trọng Nhĩ nhẹ khẽ hôn hôn cổ nàng.
"Ta đi với nàng "
Văn Khương rốt cuộc vẫn lo lắng ŧıểυ Đào có phải hay không làm ra sự tình gì, hai người trên dọc đường đi một chút hỏi một chút, kết quả tìm khắp toàn thôn cũng không thấy bóng dáng ŧıểυ Đào.
"Hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai ta muốn lên núi hái thuốc, ta sẽ đi tìm một chút. Phu nhân không lo lắng, ta đoán nghĩ hai người kia đích thị là đi cùng nhau, có Tang Du ở bên ŧıểυ Đào không có việc gì."
"Được " - Văn Khương mệt mỏi nhẹ gật đầu.
"Phu nhân, " - hắn nhẹ nhàng ôm chầm eo nhỏ.
"Buổi sáng ta cho người đem thiên phòng sửa xong, tối nay..."
Văn Khương biết ý tứ hắn nghĩ gì, trong lòng lại tâm thần bất định bất an, nàng không thế nào lại ở thiên phòng cùng Trọng Nhĩ làm loại chuyện đó,
"Mấy ngày này thiếp vẫn là nên đi chăm sóc vi huynh"
Tay đỡ eo Văn Khương của Trọng Nhĩ tăng thêm khí lực, Văn Khương ngẩng đầu nhìn hắn nhưng thấy hắn một gương mặt tuấn tú - lạnh lùng nhàn nhạt, như biển rộng mênh mông, sâu không thấy đáy, nhìn không ra giờ này khắc này là hoan hỷ hay phẫn nộ