" Ahh"
Văn Khương e lệ, hai tròng mắt nửa khép hé mở, trong mắt tự nhiên toát ra nét vũ mị, nhếch môi nở nụ cười chính là đoạt tâm phách dụ hoặc.
Gió đêm xào xạt thổi qua, một chút ánh sáng đom đóm nhao nhao rơi xuống bờ sông dòng suối phụ cận, một hồi sâu kín bị tiếng khóc phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh
Văn Khương vội vàng chỉnh lại y phục hảo rối tung, cùng Trọng Nhĩ đến gần nhìn qua, mới phát hiện là ŧıểυ Đào lén lút trốn ở bụi sau bụi cây khóc.
Văn Khương hướng Trọng Nhĩ thủ thế, xoay chuyển lập tức quát to lên.
"A a, cứu mạng a, thật nhiều sâu lông a, thật đáng sợ."
"A _ _ _ _ ở đâu ở đâu?"
ŧıểυ Đào đột ngột nhảy dựng lên, vội vàng vỗ váy áo mình, lập tức ngừng khóc
"Công, ŧıểυ thư, hai người dọa chết nô tì."
Nhìn thấy Trọng Nhĩ cũng ở bên cạnh, nàng tranh thủ thời gian sửa lại.
"Ai bảo ngươi lén lút trốn ở nơi này khóc chứ? Ta còn bị ngươi làm cho hoảng sợ đấy."
"Không có, " - ŧıểυ Đào cúi đầu liên tục xoắn ống tay áo.
"Có cái gì không hài lòng cùng ta nói một chút"
Văn Khương sờ lên đầu ŧıểυ Đào, ŧıểυ nha đầu này so với nàng vẫn kém hơn một tuổi. Nhớ lại ngày đó ŧıểυ Bạch dạo trên phố thấy ŧıểυ cô nương bị người ta rao bán thì rũ lòng thương xót, bỏ ra vài đồng bạc mua về. Thời điểm đưa vào cung làm nô tì, ŧıểυ Đào chỉ mới sáu, bảy tuổi. khi đó Văn Khương chẳng biết tại sao đặc biệt thích ăn đào tử, nhân đó ban cho nàng cái tên. "ŧıểυ Đào" này.
"ŧıểυ thư, nô tì không sao." - ŧıểυ Đào lau mắt.
Trọng Nhĩ nhẹ nhàng nhấn xuống bả vai Văn Khương, lặng lẽ rời khỏi.
"Được, hiên tại không có người ngoài, nói đi."
Văn Khương xuất ra khăn tay thay nàng lau sạch.
"Lại khóc thì trở thành ŧıểυ hoa mèo đấy."
"Công chúa, "
ŧıểυ Đào một phen ngã nhào vào trong ngực Văn Khương.
"Ô ô, oa _ _ _ _ _ _"
Dường như là tìm được nơi vào dựa vào, nàng rốt cuộc lớn tiếng khóc lên.
Văn Khương cũng không biết nàng vì sao lại thương tâm như đang, vỗ nhè nhẹ ŧıểυ Đào tỏ vẻ an ủi.
"Được, khóc cũng khóc đủ rồi, nên nói nguyên nhân vì sao?! Ta nhìn trong sơn cốc này người có thể làm cho ngươi khóc không có mấy người, không bằng để ta đoán xem, được chứ?"
ŧıểυ Đào hỉ mũi một cái, đỏ mắt nhìn Văn Khương, dùng sức nhẹ gật đầu.
"Mấy ngày trước đây ngươi nói đi tìm tộc trưởng học may vá, có phải hay không bị người ta cự tuyệt?"
ŧıểυ Đào lắc đầu.
"Ngươi lại lén lút đi hái trộm táo ở Trrương gia?"
ŧıểυ Đào vẫn như cũ lắc đầu. Văn Khương che miệng nở nụ cười.
" vậy thì hất định chính là từ Tang Du."
ŧıểυ Đào giật mình chằm chằm nhìn Văn Khương.
"Công chúa sao lại biết? Nô tì sớm biết, hắn ta nhất định miệng không giữ ý tứ cùng công chúa nói qua, nô tì về sau, làm sao còn mặt mũi lập gia thất?"
"Nguyên bản, ŧıểυ Đào người lo lắng tìm không được người trong sạch ư? Như thế này đi, nếu như ngươi nhìn trúng ý ai, Bổn cung sẽ thay ngươi làm chủ."
". Nô tì mới không cần đây, nô tì muốn cả đời hầu hạ công chúa."
" Ừ.... ",
Văn Khương cố ý kéo dài thanh âm, "Ta biết, chẳng là ŧıểυ Đào nhà chúng ta sớm đã có ý trung nhân nha."
"A? Công chúa đừng trêu ghẹo nô tì, nào có?"
ŧıểυ Đào lập tức che mặt xoay người sang chỗ khác.
Văn Khương khẽ cười.
"Không sao? Không có thì tốt, hôm qua Trọng Nhĩ có cùng ta nói chuyện chàng ấy muốn đem ngươi thu nạp làn thiếp."
"A a a a, như vậy sao được." - ŧıểυ Đào vội vàng mà đứng lên.
"Nhìn ngươi sốt ruột? Mới vừa rồi còn cùng ta nói không có? Như thế nào hiện tại lại phản ứng mạnh vậy?"
"Công chúa, "
"Được rồi, không đùa với ngươi. Ta biết tâm ý của ngươi, ngày mai ta liền cùng ngươi đi nói, được chứ?"
"A? Công chúa, nô tì còn.. Không có, nô tì cùng hắn không còn cái gì."
"Ngươi nhìn ngươi nhìn đi, thừa nhận không phải tốt hơn sao."
Văn Khương nhẹ nhàng điểm một cái lên trán ŧıểυ Đào.
"Tâm tư ŧıểυ nữ nhân ta hiểu rõ, Bổn cung vì ngươi làm chủ là được."
Chờ Văn Khương nói xong chuyện của ŧıểυ Đào thì thời gian đã chuyển sang giờ Hợi, Trọng Nhĩ nửa nằm ở trên giường đọc sách, thấy Văn Khương vào cửa, liền để sách xuống đi đến chỗ nàng, còn chưa chờ nàng bỏ đi trang sức trên người đã đem nàng ôm ngang.
"Phu nhân xem ra rất thích đùa cợt vi phu, ta khi nào nói qua chuyện muốn nạp ŧıểυ Đào làm thiếp?! Phu nhân nàng xem ra cũng thực hào phóng, bán rẻ phu quân không chút do dự"
"Không có..."
Văn Khương nửa câu còn chưa nói xong liền bị Trọng Nhĩ đè tới trên giường.
"Hôm nay phu nhân nói điều đáng ra không nên nói, còn ở trước mắt người khác làm ảnh hưởng danh dự phu quân, xem ta như thế nào phạt nàng"