Hai người lặng lẽ đi về phía trước vài bước, Văn Khương lập tức lại bị một màn trước mắt làm chấn ngây người. Trước mắt Văn Khương hai cỗ thân thể trần truồng dây dưa cùng nhau. Nam nhân đỡ lấy nữ nhân từ phía sau đỉnh lộng, nam nhân áo cởi đến thắt lưng, hai tay liên tục xoa nắn cặp ngực tròn trịa của nữ nhân, hai người điều thở dốc.
Nàng kinh hãi cơ hồ muốn hét to lên, nhưng Di Ngô nhanh tay lẹ mắt bịt lại miệng Văn Khương.
" Công chúa hiểu rồi chứ?" - Di Ngô như cười như không mà nhìn nàng, trêu ghẹo.
" Cái gì mà xuân tế chứ." - Văn Khương mặt thẹn thùng, thở không ra hơi.
"Yến chi có tổ, đương tề chi có xã tắc, Tống chi có tang lâm, sở chi có mây mộng vậy. Này nam nữ chi tương ứng mà xem." Tổ, xã, tang lâm, Vân Mộng đều vi cổ đại tế tự cao chi thánh sở, vi cầu mưa, kỳ tử, tế tự sinh sản nữ thần thánh địa."Tang lâm người, tang sơn chi lâm, có thể hưng tác vũ dã."
Cũng chính là ám chỉ ở đây thánh địa, trừ việc để cử hàn nghi thức tế lễ cũng là nơi để nam nữ tự do thân mật.
"Ngươi đọc sách nhiều năm như vậy chỉ để tìm hiểu mấy chuyện này?" - Văn Khương nghe hắn giải thích, mặt càng đỏ hơn.
"Ta chỉ là nói có sách, mách có chứng."
"Ta đi về."
Văn Khương cảm thấy mỗi lần cùng quản Di Ngô tại cùng nhau đều bị trêu chọc, trong lòng một hồi bực bội.
"Chờ một chút." Di Ngô kéo giữ lại tay nàng, dừng một chút "Chúng ta, cũng làm đi."
"Cái gì?" Văn Khương bị dọa sợ không nhẹ.
"Dù sao cũng xuân tế, nếu đã tới."
"Quản Di Ngô, ngươi từ nhỏ tới đại vẫn luôn như thế, nghĩ đến cái gì chính là cái gì, chưa bao giờ cân nhắc tâm tình người khác cùng hoàn cảnh, bổn công chúa là xuất giá đến Lỗ quốc, không phải đến cùng ngươi tằng tịu"
"Có quan hệ gì? công chúa lẽ nào chưa cùng người khác làm qua?"
Quản Di Ngô ôm trụ lấy eo nhỏ của Văn Khương, ánh mắt tối sầm lại, môi mỏng liền trực tiếp phũ lên môi nàng.
"Thả ta ra."
Văn Khương lại là ảo não lại là sợ hãi, hắn, hắn như thế nào biết nàng cùng người khác đã từng làm qua.
"Đừng lên tiếng, trong rừng cây này mọi người điều làm nhưng việc như lúc nãy chúng ta thấy, công chúa càng hét lớn thì càng để người ta cho rằng công chúa rất hưng phấn"
"Ta không yêu ngươi." - Văn Khương hướng khóe miệng hắn hung hăng khẽ cắn.
"Đúng vậy không?"
Quản Di Ngô trong mắt đột nhiên nhiều vài phần lệ khí, động tác ôn nhu biến thành càng thô lỗ. Ấn trụ cằm Văn Khương, tăng thêm lực đa͙σ liếʍ mυ"ŧ, ướt át đầu lưỡi tiến vào trong miệng anh đào nhỏ... Văn Khương dụng lực đấm đá hắn, đẩy ra hắn, lại đưa tới thêm thô bạo đối đãi.
Rất nhanh, Di Ngô liền không thoả mãn với việc cùng nàng môi lưỡi giao chiến, cực nóng môi chậm rãi chuyển dời đến phần cổ trắng nõn, bàn tay hữu lực không ngừng vuốt ve lên cơ thể Văn Khương. Chậm rãi di chuyển, cách trở quần áo, chụp lên trước ngực Văn Khương xoa nắn nơi mềm mại.
Hắn đột ngột kéo xuống xiêm y, đang định thêm tiến thêm một bước lúc, chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến từng trận tiếng vó ngựa.
"Tìm kiếm cho ta,trước chạng vang hôm nay phải tìm được công chúa, bằng không Tư KHông đại nhân trách tội xuống, các ngươi tự mà lấy đầu tạ tội"
" Dạ...aaaaa"
Quản Di Ngô đem nàng đè ở trên vách tường, chờ một đội kia điều tra nhân mã đi qua, mới buông ra.
"Công chúa thực sự muốn gả cho Thế tử Lỗ quốc?
".... "
"Ta xem qua mệnh cách của công chúa, ngươi cùng hắn, sẽ không hạnh phúc, cũng sẽ không lâu dài."
"Di Ngô, mấy ngày gặp khả năng tiên tri của người khá hơn không ít?" - văn Khương trêu chọc.
"Ta là vì nghĩ cho công chúa"
" Vậy thì phiền người thả ta ra"
Văn Khương cúi đầu đem y phục chỉnh lại tươm tất,
"Mạng ta do ta không do trời."
Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, không biết tại sao, nàng lại nghĩ nữ nhân bí ẩn chân đeo lạc bạc trong rừng tối hôm nọ, ngữ khí này quả thực không có sai biệt, nghĩ đến này, sắc mặt nàng không khỏi lạnh xuống, chậm rãi mở miệng nói:
"Ta là muốn gả cho Cơ Duẫn, hắn sẽ là phu quân của ta"
"Công chúa!"
Nàng nhấc chân rời đi, Di Ngô một tiếng kêu gọi rất nhanh liền bị mai một trong tiếng gió.
Mấy ngày sau đó, Văn Khương thay giá y cùng Cơ Duẫn tại đàn cao quỳ tế bái trời đất, sau đó mới trở lại đại điện tiếp nhận lời chúc mừng của bá quan. Chiêu Thư cùng ŧıểυ Đào cùng bên cạnh Văn Khương hoàn thành nghi lễ thành hôn. Sau khi lễ thành, Văn Khương mới được các cung nữ đưa vào tân phòng...
Còn chưa chờ ŧıểυ Đào thay nàng bỏ đi trang sức trên đầu, chỉ nghe thấy bên ngoài cung loạn cả lên.
"Không, không được "
"Làm sao vậy?".
ŧıểυ Đào thấy các cung nữ nhao nhao chạy loạn, lôi kéo một người hỏi.
"Đại, đại vương thăng thiên."
ŧıểυ Đào bị ngữ khí của cung tì làm càng hoảng sợ, khôi phục lại bình tĩnh mà đóng cửa phòng,
"Công chúa, Lỗ Quốc công thăng thiên."
" biết rồi."
Văn Khương ngồi trước gương đồng, mặt không biểu tình.
"Công tử, tối nay sợ là không về được." Chiêu Thư tức thời nói một câu.
"Vì sao?" ŧıểυ Đào một mặt hồn nhiên.
" Ngươi ngốc a? Tân Quốc công của Lỗ quốc chẳng lẽ không phải thế tử Cơ Duẫn sao? Ngài ấy tại sao có thời gian trở về động phòng hoa chúc?"
"Được rồi."
Văn Khương cắt ngang hai người đang tranh cãi:
"Tất cả ra ngoài đi, ta không muốn nghe nửa."
"Vâng "
Văn Khương than nhẹ một tiếng, tối nay, nhất định là 1 đêm không bình thường.
Chỉ là, nàng không cần đối mặt với nam nhân vừa trở thành phu quân của nàng. Văn phòng ngược lại có một ít nhẹ nhõm.
Trợn tròn mắt ngồi nửa đêm, đang chuẩn bị nằm xuống chỉ nghe thấy thanh âm ŧıểυ Đào: