Thị trấn rất nhỏ, tìm lần toàn bộ thành, mới có một nhà y quán đơn sơ.
Lúc ấy trời đã ám , một lão nhân mặc bộ quần áo vừa bẩn vừa rách đang cúi người trong sân đun bếp lò. Nhìn thấy ba người, hắn có chút trì độn giương mắt, sau đó tiếp tục đút củi trong khói đặc cuồn cuộn.
"Đại phu ở đâu?" Yến Tử Kỷ cách xa xa hỏi, lạnh lùng mà khinh bỉ.
Lão nhân há mồm muốn đáp, lại bị khói đặc nghẹn kịch liệt ho khan. Sau một lát mới lau nước mắt đi ra, hơi hơi dịch đến trước mặt ba người.
"Chính là lão." Thanh âm của hắn già cả mà khàn khàn, giống như bị gì đó sắc lẹm ma sát.
Yến Tử Kỷ hí mắt đánh giá hắn, trong mắt hiện lên bất mãn rõ ràng."Trừ ngươi ra, còn có đại phu khác hay không?" Hắn không tin lão nhân ngay cả đi đường đều làm cho người ta lo lắng này.
Lão nhân hiển nhiên chưa từng gặp qua, bị ánh mắt lợi hại của Yến Tử Kỷ nhìn co rúm lại, "Không... toàn bộ Tiêu thành chỉ có ta còn xem bệnh. Những người khác, đều bị mang đến quân doanh." Thanh âm hắn có chút run lên, không biết bởi vì sợ hãi, hay vì tuổi lớn.
Yến Tử Kỷ nhắm mắt, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm khí, "Ngươi có thể xem bệnh hay không?"
Hương Quế vẫn không buồn hé răng kinh ngạc nhìn hắn, đại phu không thể xem bệnh có thể gọi là đại phu sao? Một khắc kia, nàng cảm thấy hắn còn ngốc hơn so với chính mình.
Lão nhân hiển nhiên có chút bản sự , trong quá trình xử lý thương thế của Phượng Nhạn Bắc động tác tuy bởi vì tuổi mà có vẻ chậm chạp , nhưng thủ pháp lão đạo rất quen, làm cho người ta không thể nghi ngờ năng lực của hắn.
Hương Quế không giúp được gì, liền đi giúp lão nhân đun bếp lò, sau đó vào nhà. Hương vị củi cháy tràn ngập xoang mũi, phòng ở lạnh như băng dần dần có một tia ấm áp.
Chuyện hầm dược đút dược tự nhiên là Hương Quế làm. Sau khi vất vả dưới ánh mắt giám sát của Yến Tử Kỷ đút Phượng Nhạn Bắc uống xong một bát dược, Hương Quế mới hiểu được vì sao hắn không ngại phiền toái dẫn dắt chính mình ra đi. Trên đời này, có một loại người chuyên môn hầu hạ người khác , còn có một loại người chuyên môn được người khác hầu hạ. Yến Tử Kỷ thuộc loại người sau.
Buổi tối, Phượng Nhạn Bắc thanh tỉnh một ít, trong lúc vô ý Hương Quế phát hiện ánh mắt hắn nhìn Yến Tử Kỷ dị thường lạnh như băng, như đang nhìn kẻ thù.
"Ngươi tên là gì?" Miễn cưỡng ngồi dậy, hắn hỏi Hương Quế, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, thiếu ôn nhu ngày hôm qua.
Hương Quế nói. Nhận thấy được hắn thay đổi, trong lòng có cảm giác cổ quái nói không nên lời, nàng hy vọng hắn khỏe mạnh , hăng hái giống lần đầu tiên gặp mặt. Cùng này so sánh với, Hà Bình Qúy chết đi tạo thành lo sợ nghi hoặc nho nhỏ trong lòng nàng, liền có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
"Buổi tối ngươi ngủ trước giường ta." Thản nhiên nói xong câu này, Phượng Nhạn Bắc lại suy yếu nhắm mắt.
Hương Quế theo bản năng trộm dò xét mắt Yến Tử Kỷ, quả nhiên, sắc mặt hắn trở nên xanh mét. Trong lòng có chút sợ hãi, không khỏi nghĩ đến Hà Bình Qúy, hắn bất quá là một người què không có chút tác dụng, tất nhiên là tối hôm qua khi đi tiểu đêm đã xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ không chết không minh bạch. Nhưng mà, nàng căn bản không có quyền cự tuyệt, hơn nữa, cũng không nghĩ tới cự tuyệt. Phượng Nhạn Bắc đối nàng mà nói, là một sự tồn tại thực đặc thù, tuy rằng nàng xuất thân nghèo hèn, nhưng trong lòng cũng có niệm tưởng tốt đẹp chính mình muốn quý trọng, mà niệm tưởng này chính là hắn cùng Mạc Thương, còn có liễu xanh cùng hồ nước ở quê nhà. Vì thế, cho dù biết rõ chính mình thiếu lực lượng, nàng vẫn hy vọng có thể cố gắng để hắn lộ ra nụ cười giống như ánh dương.
Một đêm này, ba người ở chung một phòng. Yến Tử Kỷ ngồi ở chiếc ghế duy nhất trong phòng, Phượng Nhạn Bắc nằm ở trên giường, mà Hương Quế ngồi ở trước giường, vô hình đem hai người kia cách ra.
Bếp sưởi hừng hực cháy, phóng ra nhiệt khí cùng vị than gay mũi.
Phượng Nhạn Bắc khi ngủ khi tỉnh, ngủ cực không an ổn. Mỗi khi hắn hơi có động tĩnh, Hương Quế sẽ lập tức bừng tỉnh, vì hắn bưng trà rót nước, kiểm tra thương thế, cho đến khi hắn lại đi vào giấc ngủ. Mà lúc đó, Yến Tử Kỷ sẽ luôn khẩn trương hề hề nhìn bọn họ, lại bởi vì Phượng Nhạn Bắc kháng cự mà không thể tới gần.
Có một lần Hương Quế vô tình quay đầu, thấy vẻ mặt Yến Tử Kỷ thân thiết cùng bất đắc dĩ, trong lòng vừa động, nhớ tới mấy tháng trước hắn ở trên đường nói chuyện với Mạc Thương, loáng thoáng dường như bắt giữ đến chút gì đó, lại theo bản năng không dám nghĩ lại.
Mơ màng như vậy, thấm thoát đã bình an đến hừng đông, khi lão nhân rời giường lại đây kiểm tra, Phượng Nhạn Bắc rốt cục giảm sốt.
Hương Quế vẫn luôn lo lắng thế này mới buông xuống một nửa, mà một nửa khác vẫn treo lơ lửng. Nàng không biết, chính mình khi nào thì sẽ cùng Hà Bình Qúy đi chung một con đường.
******
Xe ngựa lộc cộc đi lên phía trước, không nhanh không chậm. Hương Quế ngồi ở bên người Phượng Nhạn Bắc, dễ dàng cho việc kịp thời chăm sóc hắn. Yến Tử Kỷ ngồi ở đối diện, ánh mắt u ám, thần sắc âm tình khó đoán.
Thân mình vị công tử này vẫn đang suy yếu, phương diện chuyện phòng the nên tiết chế, nếu không bệnh tình sẽ chuyển biến xấu.
Trong đầu Hương Quế vẫn lặp lại lời dặn dò của lão đại phu trước khi rời đi, toàn bộ thân mình đều ngâm trong nước lạnh. Thân hãm gió sương mấy năm, dạng dâm loạn gì chưa từng nghe qua thấy qua, ý tứ ẩn hàm trong lời nói đại phu, nàng vừa nghe liền phản ứng được. Nàng rốt cục biết vì sao Hà Bình Qúy chết , nhưng nàng tình nguyện chính mình cái gì cũng không biết.
Trong xe ngựa thực im lặng, ai cũng không muốn nói chuyện. Đầu Phượng Nhạn Bắc dựa cửa xe, lạnh lùng nhìn phong cảnh hiện lên ngoài cửa sổ, bộ dáng hờ hững như quanh mình tất cả đều cùng hắn không quan hệ.
Hương Quế không rõ, hắn có nhiều hộ vệ lợi hại như vậy, vì sao có thể chịu thương nặng như thế, nếu không thích thì vì sao lại đi theo người này, để hắn chèn ép. Nàng vốn ngốc, trong đầu không thể suy nghĩ nhiều vấn đề, bằng không liền dễ dàng hồ đồ, cho nên những ý tưởng đó cũng chỉ chợt lóe mà qua.
Buổi sáng thấy Phượng Nhạn Bắc giảm sốt, Yến Tử Kỷ lập tức đi mướn xe ngựa, mang theo hai người lên đường, ngay cả ở thêm một khắc cũng không tình nguyện. Một đường hướng về phía bắc, càng chạy càng hoang vắng, thật không biết hắn muốn dẫn bọn họ đi đâu. Phượng Nhạn Bắc chưa bao giờ hỏi, dường như căn bản không để ở trong lòng.
Giữa trưa, trời lại đổ tuyết, mắt ngựa bị sương mù , không chịu tiếp tục đi về phía trước. Bất đắc dĩ, Yến Tử Kỷ chỉ có thể để mã phu tìm một chỗ gần đây tránh tuyết nghỉ tạm.
Phụ cận không có gia đình nào, cũng không có chùa miếu linh tinh, chỉ có rừng cây thưa thớt cùng một mảnh đồng không sau khi thu hoạch, lớp tuyết thật dày đem hoa màu, rễ cây cùng bùn đất lưu lại bao trùm, một mảnh trắng xoá, làm cho người ta phân không rõ đường lối.
Mã phu ở bên cạnh rừng cây phát hiện một nhà đất nhỏ do nông nhân xây dựng dùng để trông coi hoa mầu, bèn đánh xe ngựa đi qua.
Nhà đất rất nhỏ, bên trong trải rơm rạ, Hương Quế đương nhiên muốn đi theo vào, lại bị Yến Tử Kỷ ngăn cản.
"Ngươi đi kiếm chút củi về sưởi ấm." Hắn lạnh lùng phân phó xong, liền đi vào.
Biết nam nhân trước mắt tâm ngoan thủ lạt, Hương Quế không dám kháng nghị, chỉ có thể cứng rắn ngẩng đầu lên đội tuyết tìm kiếm mọi nơi, xa phu vốn hàm hậu, cũng đi theo giúp đỡ.
Đi đến cách đó không xa, Hương Quế lục tìm cây củi bị tuyết bao trùm, tuyết lớn sương mù che mờ hai mắt, căn bản không thấy rõ cách xa năm bước, càng không cần nói cái đến phòng nhỏ kia.
Nếu muốn chạy trốn, đây là thời cơ tốt nhất. Trong đầu nàng đột nhiên toát ra một ý niệm như vậy.
"Ba nam nhân cao lớn, lại để một nữ nhân làm loại việc nặng này..." Thanh âm xa phu lẩm bẩm ẩn ẩn truyền vào trong tai, Hương Quế giật mình, nâng mắt nhìn chung quanh, lại không nhìn thấy người.
Nàng còn chưa thể đi. Một khắc kia nàng đột nhiên nhớ đến thương thế nghiêm trọng của Phượng Nhạn Bắc, biết chính mình không thể ra đi trước khi hắn khỏi hắn. Tuy rằng dường như Yến Tử Kỷ thực kiêng kị hắn, nhưng, hiển nhiên không có ý tốt . Huống chi, tại dạng thời tiết như này chạy trốn, bốn phía lại không có người, một nữ nhân như nàng, cơ hội có thể sống quả thực cực kỳ bé nhỏ.
Nàng tuy rằng ngu dốt, nhưng còn chưa đến mức lấy sinh mệnh của mình ra vui đùa, lập tức không tiếp tục miên man suy nghĩ, chỉ toàn tâm toàn ý đào lên tầng tuyết, thu thập cành cây vỏ cây khô.
******
Vỏ cây bị tuyết bao trùm vẫn đang khô ráo, thực dễ dàng cháy lên lửa. Sắc mặt Phượng Nhạn Bắc vẫn không tốt lắm, bởi vì củi thiêu đốt tản mát ra nhiệt độ mà dần dần khôi phục huyết sắc.
"Hương Quế, ngươi ngồi lại đây." Hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm vẫn đang ốm yếu.
Hương Quế theo lời dịch qua từ cửa, Phượng Nhạn Bắc vô lực nằm ngã xuống trên đùi nàng. Thân cận như vậy làm cho nàng có chút không biết làm sao, đồng thời cũng làm cho Yến Tử Kỷ thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà đương sự lại hồn nhiên như không biết, bình yên nhắm mắt dưỡng thần. Dung nhan bình tĩnh ngủ, mặc cho ai cũng không đành lòng quấy rầy.
‘Chúng ta, một người Nhạn Bắc, một người Yến Nam, xem như cực kỳ có duyên’. Hoảng hốt, trong tai Phượng Nhạn Bắc dường như lại vang lên lời nói trêu đùa lỗi lạc không kiềm chế được của nam nhân kia.
Nhạn Bắc, Nhạn Bắc, trừ ngươi ra, ai ta cũng không cần.
Một chút cười mơ hồ trào phúng hiện lên khóe môi Phượng Nhạn Bắc, hắn nghiêng mình, mặt hướng Hương Quế mà nằm, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, nhưng cũng làm cho tư thế của hai người có vẻ càng thêm ái muội.
Trong mắt Yến Tử Kỷ chợt lóe lên sát khi rồi biến mất, Hương Quế không tự giác rùng mình, nhưng trong lòng lại bởi hành động vô cùng thân thiết thình lình xảy ra của Phượng Nhạn Bắc mà dâng lên ôn nhu, cũng không nhận thấy được sự nguy hiểm.
Gió theo khe cửa tiến vào, lửa bừng bừng nhảy lên. Mã phu ngồi ở cạnh cửa co rúm lại, xê dịch vị trí sang hướng bên cạnh.
‘Mệnh lệnh của mẫu thân làm khó, Nhạn Bắc, coi như ta phụ ngươi’. Phượng Nhạn Bắc cắn chặt răng, vì trí nhớ mà đau đớn tê tâm liệt phế.
Hoa đào diễm lệ, tô điểm mưa xuân... Hắn vĩnh viễn không có cách nào quên đi hình ảnh quyết liệt cuối cùng kia, không thể quên tại một mùa vốn tràn ngập sinh cơ, thế giới của hắn sụp đổ.
Sau đó, hắn đã quyến rũ một cô gái hồn nhiên.
Đối với hắn mà nói, muốn trái tim của một nữ nhân, chẳng qua là chuyện quá dễ dàng, huống chi vẫn là một cô gái ấp ủ mối tình đầu.
‘Nguyện một lòng, bạc đầu không phân cách’. Khi cô gái kia nhẹ nhàng nói ra những lời này, đem một sợi tơ hồng buộc vào ngón út hắn, hắn lại tàn nhẫn trước mặt nàng đem sợi dây giật đứt, lạnh lùng nhìn mặt nàng nháy mắt tái nhợt, chịu đựng thống khổ chính mình từng trải qua.
‘Muội không lấy Yến Tử Kỷ, chúng ta bỏ trốn đi, Tiểu Bắc ca ca’. Nhìn cô dâu mới mặc y phục đỏ thẫm nằm trong vũng máu, trong đầu hắn không tự chủ nhớ lại một ban đêm gió thổi phiêu hương, nàng ngồi trong lòng hắn, nói lời đường mật.
Đêm hôm đó, mưa rất lớn, rất nhanh đã đem vết máu trên người tân nương rửa sạch. Nàng nằm ở nơi đó, y phục ẩm ướt kề sát thân thể lung linh, tái nhợt, lạnh như băng.
Nàng gọi là gì... Phượng Nhạn Bắc nhíu mày, không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh, theo bản năng càng thêm kề sát Hương Quế.
Khả Nhi... Trong ấn tượng, dường như Thanh Song từng nhắc tới.
Khả Nhi. Khóe môi có một nốt ruồi, cười rộ lên tựa như tia nắng mùa xuân. Có điều ánh mặt trời kia, vẫn bị một cơn mưa to vùi lấp.
Không thể nói rõ hối hận hay không, chẳng qua, hắn không có khoái cảm gì khi trả thù thành công.
Không có...
Trở lại Hán Nam, hắn như ý nguyện của hoàng đế, buông tha cho quyền lực trong tay, đem chính mình lưu đày đến quân doanh Tây Bắc. Không nghĩ tới tên kia không chịu buông tha hắn, âm hồn không tiêu tan theo đến nơi này.
Thanh Song đáng giận! Yến Tử Kỷ đáng giận!
Chưa có ai từng trêu chọc Phượng Nhạn Bắc còn có thể toàn thân trở ra . Nụ cười tàn nhẫn nơi khóe môi hắn biến mất trong vật liệu may mặc của Hương Quế.
Nếu nói vẫn còn tình cảm với Yến Tử Kỷ, vậy thì tại một khắc kia khi hắn không để ý tới thương thế cùng ý nguyện của chính mình mà cưỡng bức hắn đã hoàn toàn biến mất.
Gió Bắc thét qua cây cỏ, như đang gào khóc thảm thiết thê lương.
Thân mình nữ nhân bên người thực ấm, cũng thực an ổn. Không hiểu sao, trong đầu hắn đột nhiên toát ra một ý niệm như vậy, sau đó bắt đầu cười nhạo chính mình.
Nhưng mà, không thể phủ nhận, quả thật vì cái loại cực giản dị an ổn này, hắn bị buồn ngủ xâm nhập.
Cả ngày, Hương Quế động cũng không dám động, chỉ sợ nhiễu tỉnh Phượng Nhạn Bắc. Đợi cho tuyết ngừng, hắn tỉnh lại, hai chân của nàng đã hoàn toàn mất đi tri giác, cảm giác tê dại làm cho nàng nửa ngày cũng không thể nhúc nhích. Nhờ xa phu giúp đỡ, nàng mới có thể lên xe ngựa.
******
Càng đi tới phương bắc, thời tiết càng rét lạnh.
Ba ngày sau, phía trước xuất hiện một con sông kết tầng băng thật dày, vó ngựa bước đi, không ngừng trơn trượt. Mãi đến khi xa phu bao vó ngựa bằng một mảnh vải, mới có thể thuận lợi đi qua.
Bên bờ đối diện đi không đến nửa ngày, là một tòa thành trì chắc chắn.
Thẳng đến khi Phượng Nhạn Bắc ở bên tai nàng thấp giọng niệm ra hai chữ ‘Vọng Nam’, Hương Quế mới biết được hóa ra bọn họ đã ra khỏi biên giới đến một quốc gia khác.
Bắc quốc. Một cường quốc láng giềng của Hán Nam, Bắc quốc Yến Tử Kỷ, Hán Nam Phượng Nhạn Bắc phân biệt là hai trụ cột của nước nhà. Có lẽ do tài trí, hai người trở thành bạn tri giao, đây là chuyện mà thiên hạ nghe thấy. Bởi vậy Yến Tử Kỷ có thể công khai bước vào quân doanh Tây Bắc, cũng ở nơi đó nấn ná mấy tháng, lúc gần đi còn mang theo Phượng Nhạn Bắc.
Trừ bỏ vài người, không ai biết, Yến Tử Kỷ vì Thanh Song mà đến, càng không có ai biết nếu không phải hắn kìm kẹp Mạc Thương, hơn nữa cố kỵ phản ứng của Bắc quốc, Phượng Nhạn Bắc đã sớm xử trảm hắn trong quân doanh Tây Bắc, mà không phải đào đất trồng rau cung cấp cơm canh nuôi dưỡng hắn mấy tháng, kết quả còn gây bất lợi cho chính mình.
Vừa tiến vào Vọng Nam, đã có người của Yến Tử Kỷ tiếp ứng, mã phu bị đuổi trở về, nếu không phải Phượng Nhạn Bắc kiên trì, chỉ sợ ngay cả Hương Quế cũng bị đuổi.
Hương Quế không biết vì sao Phượng Nhạn Bắc nhất định để nàng tại bên người, dù sao thị nữ Yến Tử Kỷ cung cấp xinh đẹp cùng lanh lợi hơn so với nàng gấp trăm gấp ngàn lần. Nàng đương nhiên sẽ không tự thông minh cho rằng hắn đối chính mình sinh ra cảm tình, cho nên mới càng thêm mờ mịt. Nàng biết chính mình ngốc, cho nên luôn luôn không lãng phí tinh thần suy nghĩ những chuyện mà nàng nghĩ không ra.
Huống chi, có thể ở cùng hắn tự nhiên là chuyện tốt, như thế nào cũng tốt hơn bỏ lại hắn một mình, sau khi rời đi luôn sợ hắn xảy ra chuyện đột xuất. Nghĩ đến đây, nàng cũng trở nên bình yên .
Ngựa chạy không ngừng nghỉ mười ngày, đô thành rộng lớn của Bắc quốc rõ ràng xuất hiện trước mắt.
Phủ Yến Nam Hầu ở trong hoàng thành, thủ vệ sâm nghiêm. Hương Quế chưa bao giờ thấy qua, từ sau khi bước vào Yến đô liền bị uy thế của hoàng thành chấn áp thật lâu không hồi phục tinh thần, cho đến khi vào phủ Yến Nam Hầu, vẫn bị lẫn lộn trong trạng thái ngây dại.
Nàng không thể tưởng tượng được trên đời này có tòa thành lớn như vậy, tòa nhà đẹp như vậy, trong đầu óc đơn giản của nàng, cho dù là hoàng đế, nơi ở cũng chỉ so với dinh thự quan lớn trong thổ thành to hơn một chút, đẹp hơn một chút. Phủ Yến Nam Hầu hoa lệ cùng to lớn đã hoàn toàn vượt qua năng lực thừa nhận của nàng.
Phượng Nhạn Bắc bị an bài tại nơi trước kia hắn thường xuyên ở - Lãnh Hương Uyển, Hương Quế cũng theo hắn ở đó. Yến Tử Kỷ hiển nhiên bề bộn rất nhiều việc, sau khi để người ta đưa bọn họ an trí thỏa đáng, liền vội vàng rời đi, buổi tối cũng không xuất hiện. Không có hắn ở bên nhìn trừng trừng, Hương Quế rõ ràng thoải mái rất nhiều.
Bên trong hoa mỹ, ấm áp thanh tịnh. Nhìn đến đệm chăn cẩm tú trải ở phòng ngoài trên giường thị nữ, Hương Quế không dám đụng vào, sợ chính mình làm bẩn nó. Đối với bộ dáng nông dân sợ đầu sợ đuôi của nàng, Phượng Nhạn Bắc không có phản ứng gì, từ sau khi Yến Tử Kỷ rời đi, hắn chưa từng để ý tới nàng, phảng phất như nàng không tồn tại.
Thị nữ bưng nước ra ra vào vào, mang trà mang hoa quả, lại đưa nước ấm tắm rửa đến. Kể từ đó, Hương Quế càng thêm không biết làm sao.
Trong phòng đốt huân hương, Phượng Nhạn Bắc đi đường mệt nhọc, tắm rửa qua liền ngã vào giường ngủ. Hương Quế lâu rồi chưa tắm rửa, nhịn không được lo lắng đề phòng dùng nước tắm thừa của hắn lung tung rửa qua, sau đó đứng ở trong phòng, ngồi cũng không xong, đứng cũng không xong. Mãi đến khi có người đem nước bẩn nâng đi, trong phòng rốt cục khôi phục im lặng.
Nàng vừa đói vừa mệt, nhìn điểm tâm quả bánh thơm nức mũi trên bàn, chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng, không dám động một chút.
Tiếng hít thở ngủ say của Phượng Nhạn Bắc từ trong phòng truyền đến, càng làm mí mắt nàng thêm trầm trọng, muốn ngất đi. Cuối cùng không thể duy trì, nghiêng ở trên giường ngủ.
Có lẽ là trong lòng bất an, nàng ngủ không quá ổn, nằm mơ. Trong mộng có Phượng Nhạn Bắc giống như thần tiên cưỡi trên chiến mã màu lửa đỏ, cũng có Yến Tử Kỷ trở nên dữ tợn dọa người, còn có Hương Ngọc không biết đã đi về đâu.
Hoảng hốt, Hương Ngọc vẫn như trước kia, lấy tay chỉ vào đầu nàng mắng nàng ngốc, đảo mắt lại kéo một lá liễu màu xanh lục, cười hì hì nói với nàng, nhìn xem, cây liễu Giang Nam đã nảy mầm .
Hiện tại mới tháng chạp, cây liễu Giang Nam còn chưa nẩy mầm. Nàng nghĩ thế, nhưng cũng không muốn phản bác Hương Ngọc. Hương Ngọc thông minh hơn nàng, cũng hung hãn hơn nàng, chọc giận thực phiền toái.
Mẫu thân, mẫu thân... Một nữ nhân cài cây trâm hoa hạnh miễn cưỡng chậm rì rì đi về phía trước, nàng vội vàng bỏ lại Hương Ngọc đuổi theo, một đuổi vừa gọi, sợ đuổi chậm sẽ bị bỏ lại.
Cha thích uống rượu, vừa say liền đánh mẫu thân. Mẫu thân không cần bọn họ . Trong lòng nàng hiểu được, cho nên muốn gọi mẫu thân mang nàng đi, bằng không nàng sẽ bị cha bán cho người khác.
Nhưng chân nàng rất ngắn, chạy dù nhanh cũng không đuổi kịp, đột nhiên trượt chân, ngã sấp về phía trước...
Dưới chân bỗng dưng té ngã, Hương Quế từ trong mộng tỉnh lại. Ánh nến nảy lên trong mắt, đầu đau lợi hại, nàng vươn tay, sờ thấy một tay mồ hôi lạnh.
Mà càng làm cho nàng kinh hách là, trong phòng không biết lúc nào hơn một người.
******
"Tỷ tỷ, chúng ta thực có duyên, lại gặp mặt." Mạc Thương cười hì hì nhìn Hương Quế còn nghĩ đến chính mình đang nằm mơ.
"A, ách..." Hương Quế lắc đầu, vẫn trong khiếp sợ không thể lấy lại tinh thần.
Một tiếng hừ lạnh truyền vào trong tai, nàng quay đầu, phát hiện Phượng Nhạn Bắc không biết đã đi tới gian ngoài vào khi nào. Chẳng phải hắn ngủ rất say sao?
"Một mình ngươi?" Phượng Nhạn Bắc thản nhiên hỏi Mạc Thương, đối Hương Quế nhìn như không thấy.
"Một mình ta là đủ rồi." Mạc Thương hoạt động nhẹ nhàng, đem thân thể ẩn ở ngoài khung cửa sổ, tránh ánh nến đem bóng khắc lên.
Phượng Nhạn Bắc từ chối cho ý kiến, bưng chén trà lạnh chậm rãi uống một ngụm, nói: "Mỗi ngày hắn đều cho ta ăn tán công hoàn, công lực của ta mất hết, ngươi nghĩ sao?" Bằng không, hắn cần gì phải nhẫn nại.
Sắc mặt Mạc Thương thay đổi, "Vậy cũng phải thử qua mới được." Nàng tìm kiếm một đường, bởi vì Yến Tử Kỷ từ đầu tới cuối như hình với bóng, cho nên tới bây giờ mới có cơ hội hiện thân.
Tiếng bước chân vang lên, một nặng một nhẹ, hiển nhiên là hai người. Sắc mặt Hương Quế đại biến, Phượng Nhạn Bắc lại thờ ơ.
"Ngũ Vương gia, Hầu gia phái Trương ngự y tới kiểm tra thương thế của ngài một chút." Thanh âm ngọt ngào của cô gái vang lên bên ngoài, không chờ Phượng Nhạn Bắc trả lời, cửa đã bị đẩy ra.
Hương Quế cả kinh thiếu chút nữa lỡ lời kêu lên, lại bị một cái tay đột nhiên vươn tới che lại, rồi sau đó thuận thế bị ôm trong một khuôn ngực ấm áp. Chờ nàng phục hồi tinh thần, người đã bị đặt trên tháp, ánh mắt cùng đôi mắt lạnh lùng của Phượng Nhạn Bắc chống lại, nguyên bản trái tim đang đập nhanh nháy mắt đông lạnh.
"Cút ra ngoài, ai cho các ngươi vào." Vẫn duy trì tư thế ái muội, Phượng Nhạn Bắc khàn khàn lại nghiêm khắc nói. Thanh âm không lớn, ngữ khí cũng không vội, lại có một uy thế làm cho người ta không thể không phục tùng. Hắn làm Ngũ Vương gia nhiều năm như vậy cũng không phải làm giả , cho dù ở địa bàn người khác, cũng không chút nào giảm bớt nửa phần khí phách vương gia sinh sôi trong máu.
"Nhưng là... nhưng..." Thị nữ xinh đẹp thấy rõ tình huống trong phòng, sợ tới mức nhanh chóng rút lui ra khỏi phòng, lại ngại Yến Tử Kỷ phân phó, không dám rời đi, cho đến khi ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Phượng Nhạn Bắc quét về phía nàng, mới giựt mình hoảng hốt đóng cửa lại, mang theo Thái y chạy trối chết. Nhìn thấy ngũ Vương gia còn có tinh lực làm chuyện đó, hiển nhiên thương thế không có trở ngại. Nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn Hầu gia trừng phạt hạ nhân, nàng cùng Thái y mời riêng đến từ trong cung chỉ có thể an ủi cho nhau, ai cũng không dám đem chi tiết tình huống bẩm báo.
Đợi cho tiếng bước chân biến mất, Phượng Nhạn Bắc mới buông ra Hương Quế, không dễ phát hiện nhíu mày, đưa tay ấn ngực. Động tác vừa rồi quá lớn, miệng vết thương dường như lại vỡ ra .
"Cho dù không có công lực, thân thủ của huynh vẫn rất nhanh." Thanh âm trêu chọc từ đỉnh đầu truyền đến, một trận gió nhẹ thổi qua, hai người chỉ cảm thấy hoa mắt, Mạc Thương đã vững vàng đứng trước mặt.
Hóa ra vào lúc thị nữ đẩy cửa, nàng đã lặng yên nhảy lên xà nhà. Trừ bỏ cao thủ hàng đầu, cực ít có người nhận thấy được hành động của nàng.
Phượng Nhạn Bắc thét lớn một tiếng, không trả lời.
"Nơi đây thủ vệ sâm nghiêm, cao thủ nhiều như mây. Ngươi tính dẫn ta đi như thế nào?" Đây mới là điều hắn quan tâm nhất .
Mạc Thương thè lưỡi, "Không biết. Còn chưa nghĩ ra." Võ công của nàng rất cao, nhưng tính tình còn trẻ con, làm việc luôn ham chơi thích gây sự, lại cực ít khi lo lắng hậu quả. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Yến Tử Kỷ kìm kẹp nàng.
Phượng Nhạn Bắc nhắm mắt, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm khí. Sớm biết nàng sẽ như vậy, vì sao còn chờ mong nàng?
"Làm càn." Hắn lắc đầu trách cứ, lại không thể làm gì.
Mạc Thương cũng lơ đễnh, nháy mắt với Hương Quế đang cứng họng nhìn nàng, mới cười tủm tỉm nói: "Chúng ta đi thôi. Yên tâm, có ta bảo vệ huynh, nhất định có thể thành công chạy thoát ."
"Có người tiếp ứng sao?" Phượng Nhạn Bắc không hề động.
Mạc Thương không tự giác lau lau mồ hôi không hiểu sao toát ra tại chóp mũi, mặt hơi đỏ, "Không..." Nàng quên thông báo cho A Đại, một mình đuổi theo.
Phượng Nhạn Bắc không thể tin được nhìn nàng, "Nha đầu, ngươi càng ngày càng ngốc ."
Mạc Thương tự biết mình đuối lý, cũng không tức giận, kéo tay Phượng Nhạn Bắc ra ngoài, "Đi thôi đi thôi, ta nhất định sẽ bảo vệ huynh."
Phượng Nhạn Bắc thở dài, biết Mạc Thương không ngốc, mà là rất tin tưởng năng lực của hắn ."Ngươi nhớ rõ nếu ta không chạy thoát, lần sau trước khi đến nhất định phải chuẩn bị thật tốt mới được." Biết rõ bọn họ căn bản không có cơ hội chạy thoát, hắn vẫn quyết định thuận theo ý nàng.
Hắn thật sự làm hư nàng !
Mạc Thương liên tục gật đầu đáp ứng.
Cửa ‘chi nha’ một tiếng mở ra, hai người một trước một sau đi ra ngoài. Bên ngoài tuyết trắng một mảnh, đèn đuốc sáng rực, vô cùng minh diễm.
Liếc mắt một cái về Hương Quế đang theo phía sau, Phượng Nhạn Bắc đột nhiên nói: "Để nàng ở lại, bằng không chúng ta không có cơ hội."
Sắc mặt Hương Quế đại biến, không chờ Mạc Thương nói chuyện, đã mở miệng cầu xin, "Van cầu các ngươi, mang ta cùng đi." Nàng biết nếu ở lại, nàng chỉ có con đường chết.
Trong lòng Mạc Thương không đành, muốn cầu tình với Phượng Nhạn Bắc, lại phát hiện trong mắt hắn cứng rắn cùng kiên trì, nàng biết một khi hắn lộ ra vẻ mặt này, cho dù ai nói cũng không có tác dụng.
"Tỷ tỷ, ngươi trước tiên ở lại đây, chờ ta đưa Phượng Nhạn Bắc rời khỏi, sẽ trở về cứu ngươi." Trừ bỏ ưng thuận lời hứa khó có thể thực hiện, Mạc Thương không biết nên nói điều gì. Dù sao so sánh với an nguy của Phượng Nhạn Bắc, Hương Quế chẳng qua là một người không quan trọng.
Hương Quế há miệng thở dốc, lại chưa nói ra một chữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm