Thư Vưu ra vẻ như đây là lẽ dĩ nhiên, nói: "Không phải anh là bạn trai của em sao? Hay là anh thích được gọi là anh yêu, cục cưng hơn… hay là thích được gọi là bé heo nhỏ?"
Bé heo nhỏ...
Lận Minh Húc siết chặt nắm đấm, quyết định trong lòng anh càng được củng cố hơn.
Anh rít từng câu từng chữ qua kẽ răng ra: "Cậu gọi tôi bằng tên là được... Cậu làm sai chỗ nào?"
"À à." Thư Vưu vội vàng thành khẩn ăn năn, tự kiểm điểm sâu sắc: "Đều là lỗi của em."
"Em không nên quá yêu anh."
Lận Minh Húc:???
Lông mày anh gần như sắp nhíu thành hình chữ thập, ánh mắt chứa đầy sự lạnh lùng nhìn chằm chằm Thư Vưu, chỉ nghe người đối diện dùng giọng điệu dạt dào tình cảm nói: "Bởi vì quá yêu anh, nên không sao, hết thảy mọi chuyện đều là lỗi của em."
Khóe miệng Lận Minh Húc co giật.
Lần đầu tiên trong đời, da đầu anh tê dại, cứ như dã vô tình chạm đến công tắc nào đó.
Đến nỗi mà tại sao Thư Vưu lại vừa khéo xuất hiện ở đây, đã chẳng còn quan trọng nữa.
"Cậu..."
Lận Minh Húc thầm thấy may mắn vì mình có một sự tự chủ tuyệt vời, anh trầm giọng khiển trách: "Cậu nói hươu nói vượn gì đấy!"
"Là thật mà."
Thư Vưu lấy tay che ngực, chăm chú nhìn anh bằng vẻ mặt chân thành: "Nếu không yêu anh, thì sao em lại ở bên anh chứ."
Lận Minh Húc cười gằn: "Cậu cũng có thể ở bên Lục Thần Bật mà."
Lục Thần Bật...
Nghe thấy cái tên này, Thư Vưu đầu tiên là bừng tỉnh hiểu rõ, sau đó mặt cậu đầy hớn hở, nói: "Lục Thần Bật đã nhìn nhận rõ bản thân, tái tạo lại cả về thể xác lẫn tinh thần, nên anh ta sẽ không đến tìm em nữa đâu."
Mí mắt của Lận Minh Húc bỗng giật giật.
Anh có linh cảm không lành, nhưng xuất phát từ ý nghĩ kỳ lạ tiềm ẩn nào đó, anh lại không tiếp tục hỏi đến cùng.
Về phần rốt cuộc Lục Thần Bật đã xảy ra chuyện gì, điều đó cũng chẳng quan trọng.
Lận Minh Húc không muốn nghe tiếp, anh hờ hững nói: "Vậy thì tốt, tôi về đây."
Người đàn ông quay người rời đi…nhưng không đi được.
Lận Minh Húc cúi đầu, nhận ra vạt áo khoác của mình đang bị một bàn tay túm lấy, níu rất chặt, dùng sức đến nỗi nhăn cả áo.
Anh nghiến răng: "Cậu lại muốn gì hả?"
Thư Vưu buông ra, mỉm cười nói: "Không có gì đâu, chẳng qua tôi định hỏi anh có muốn ăn trưa với tôi không ấy mà."
Ăn trưa với nhau?
Giờ đã hơn mười một giờ trưa, đúng là đã tới giờ ăn trưa. Nhưng vấn đề không phải là nên đi ăn trưa rồi, mà là đi ăn trưa cùng ai.
Lận Minh Húc nhìn chằm chằm Thư Vưu, nhưng dường như người đối diện lại chẳng hề phác giác, cậu chỉ nở một nụ cười rạng rỡ, cả người cậu tràn ngập cảm giác sáng sủa tựa ánh mặt trời.
Nhất là đôi mắt ấy...
Vừa xinh đẹp, vừa sáng ngời, lại chất chứa sự kiên định nói không nên lời. . Đam Mỹ Hay
So với ngày trước... thì khác hoàn toàn.
Lận Minh Húc thoáng ngẩn ngơ, đến khi định thần lại thì anh đã ngồi trong một tiệm cơm Trung Quốc ở gần đó.
Đây là một tiệm đồ ăn nhanh kiểu Trung Quốc có đồ ăn vừa ngon mà giá cả cũng phải chăng, có rất nhiều nhân viên văn phòng ở quanh đây đều tới tiệm này để mua cơm trưa, lúc này trong tiệm cũng khá đông người. Lận Minh Húc đứng phía trước, Thư Vưu đứng đằng sau, hai người họ cầm khay cơm đứng ở cuối hàng, cậu kiễng chân nhìn về phía quầy đồ ăn.
... Quá nhiều người, cậu không thấy gì cả.
Cậu đành phải chọc chọc vào lưng Lận Minh Húc, nhỏ giọng hỏi: "Có món gì ngon không?"
Lận Minh Húc không muốn nói chuyện, nhưng anh cũng không muốn bị Thư Vưu chọc vào lưng nữa, vì thế anh lạnh lùng nói: "Không phải trên đó có ghi thực đơn à?"
"Nhưng món ăn được nấu mỗi ngày đâu nhất thiết phải theo thực đơn."
Thư Vưu ra vẻ thông thạo nói: "Tôi muốn xem hôm nay có món ăn gì hấp dẫn không."
Lận Minh Húc nhíu mày, anh cẩn thận nhìn xung quanh, nhận ra đúng là như vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, thuận miệng nói: "Trước đây cậu từng tới tiệm ăn này rồi sao?"
"Chưa từng." Thư Vưu nói: "Nhưng kiểu tiệm ăn này toàn là như thế mà."
Kiểu tiệm ăn này...
Lận Minh Húc rất chắc chắn, tất cả những lần tạo dáng rồi chụp ảnh để đăng lên trên dòng thời gian của "Thư Vưu" toàn là trong nhà hàng Michelin, loại tiệm ăn đường phố giá rẻ này hoàn toàn không nằm trong phạm vi tham khảo dùng bữa của cậu ta.
Ánh mắt anh trầm xuống, nhưng anh không nói gì, chỉ tiếp tục đứng xếp hàng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, Thư Vưu gọi ba món mặn một món canh cộng thêm cơm đã được cậu lựa chọn cẩn thận, rồi đi thanh toán.
Lận Minh Húc bôn ba cả buổi sáng, nên thật ra anh cũng rất đói, anh đi theo Thư Vưu đến quầy thu ngân, thấy Thư Vưu nhanh chóng chìa điện thoại ra, lần lượt mở các app lớn như X Group, X Review, X Giảm giá lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Tổng cộng 30 tệ... Số điện thoại mới đăng ký có hóa đơn đủ 30 tệ sẽ được giảm 15 tệ, voucher cho thành viên mới giảm thêm 5 tệ, nếu điền thêm ngày sinh thì được giảm thêm 50%, tóm lại hết 5 tệ, Lận Minh Húc, số điện thoại của anh từng đăng ký chưa?"
Lận Minh Húc:???
Dường như một cánh cửa lớn dẫn đến thế giới mới đang mở ra trước mắt anh.
Thanh toán xong, hai người tìm một bàn có hai ghế trống rồi ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, Lận Minh Húc mới để ý thấy hai trong ba món Thư Vưu gọi đều có vị cay.
Gà tiết nước bọt(*) và đậu phụ Tứ Xuyên.
(*)Gà tiết nước bọt: Là một món ăn truyền thống nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên, được gọi là gà tiết nước bọt là bởi vì nó chứa rất nhiều hạt tiêu, sẽ khiến miệng người ăn hay bị tê liệt và chảy nước dãi không tự chủ.
Anh hơi nhướng mày, thản nhiên nói: "Trước đây hình như cậu không ăn được đồ cay."
Cậu ta nói là không tốt cho da.
Thư Vưu đang nhét một miếng thịt gà vào miệng, nghe vậy bèn liếc mắt đưa tình với anh nhưng lại thành ánh mắt hệt như bị chuột rút: "Bởi vì đang đi ăn với anh, nên tâm trạng của tôi cũng hừng hực như lửa."
Lận Minh Húc:...
Cuối cùng anh cũng nhận ra, những lời Thư Vưu nói ra lúc này, kể cả có là dấu chấm phẩy thì cũng đừng tin.
Một bữa ăn rất nhanh đã kết thúc, Lận Minh Húc vừa bước ra khỏi tiệm ăn đã đi về hướng ngược lại hướng trước khi anh bước vào tiệm… nhưng lại không đi được.
Trán anh đã mơ hồ nổi gân xanh, khi anh cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên một góc áo lại bị túm lấy. Lận Minh Húc dùng sức kéo mạnh, nhưng lại chẳng kéo ra được.
Thư Vưu cụp mắt cúi đầu, ngượng ngùng mím môi: "Tối nay anh có về ăn cơm không?"
Nếu không về, thì không cần làm cơm cho hai người, sẽ lãng phí.
Lận Minh Húc thoáng dừng lại: "Cậu thật sự muốn tôi về nhà ăn cơm?"
"Đúng vậy."
Thư Vưu coi đó là điều hiển nhiên, nói: "Nếu đi ăn cơm ngoài, anh phải tốn rất nhiều tiền, với lại chưa chắc đã ăn ngon đâu."
Nhắc mới nhớ, cậu đang khá tò mò hai ngày nay Lận Minh Húc đã ăn gì.
Nhà họ Lận từng có người giúp việc, loại công việc nhà tầm thường như nấu cơm này chưa từng có trong danh sách của vị "con cưng của trời" Lận Minh Húc. Ngay cả mấy năm ra nước ngoài du học kia, cũng là Lận Minh Húc bỏ tiền tìm mấy nhà hàng gần đó giao đồ ăn mỗi ngày.
Bởi vậy sau khi nhà họ Lận phá sản, Lận Minh Húc từng phải chịu khá nhiều cực khổ. Sau đó anh bắt đầu lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nên càng bận rộn đến mức chân không chạm đất, thường xuyên một ngày chỉ ăn một bữa, nên về sau bị mắc bệnh dạ dày.
Thư Vưu nghĩ kỹ rồi, chuyện nấu cơm này giống như việc chăn dê vậy, có một con dê thì cũng phải xua về, có hai con dê thì cũng phải chăn dắt. Thêm một Lận Minh Húc thì cũng chỉ là thêm một đôi đũa, hơn nữa có thể cải thiện điểm thiện cảm, cớ sao lại không làm?
Lận Minh Húc im lặng.
Sau một lúc rất lâu, anh mới hờ hững nói: "Nếu tôi xử lý công việc thuận lợi..."
Anh còn chưa nói xong, Thư Vưu đã chen ngang: "Vậy thì tốt, chiều tôi sẽ đi chợ."
Lận Minh Húc nghẹn họng, anh bắt đầu nghi ngờ liệu đồ ăn có vấn đề gì không.
Thư Vưu đã nhận được đáp án mà cậu muốn, cậu vẫn đang nhớ thương về chuyện streamer ở công ty, nên cậu vẫy tay tỏ ý tạm biệt, rồi biến mất trong đám đông.
Không biết tại sao, Lận Minh Húc đứng đó một lúc lâu.
... Quên đi, chờ một cơ hội khác vậy.
Người đàn ông xoa xoa thái dương có hơi nhói đau, rồi cũng quay người rời đi.
Thư Vưu không biết Lận Minh Húc đang suy nghĩ gì, nhưng cậu đang sung sướng như chim non rời tổ.
Cậu vừa tìm kiếm vị trí cụ thể của chợ, vừa tính xem sẽ mua những đồ gì. Vài phút sau, cậu quay lại tòa nhà nơi đặt trụ sở của công ty livestream lần nữa, anh trai bảo vệ vẫn đứng đó, ngạc nhiên hỏi cậu: "Sao cậu lại quay lại rồi?"
Thư Vưu chưa kịp trả lời thì ông anh đó đã "ồ" lên một tiếng, tự suy nghĩ lung tung trước: "Tên đó là đối thủ cạnh tranh của cậu hả?"
"Cậu đừng lo, hai người không cùng một hướng phát triển đi đâu. Cậu ta đi theo kiểu đàn ông trưởng thành, sẽ thu hút mấy cô gái trẻ thích hơn."
Thư Vưu không kiềm được hỏi: "Anh trai, vậy anh cảm thấy tôi theo phong cách gì?"
"Cậu ấy à..."
Anh trai bảo vệ đánh giá cậu một lượt, ra kết luận: "Cậu là kiểu người mà mấy phú bà tuổi trung niên hay thích."
Thư Vưu gật đầu thật mạnh, nói một cách tán thưởng: "Anh trai, anh thật sự rất có con mắt tinh tường đấy." Nhìn ra được việc cậu rất có duyên với tiền.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi đăng ký lại, Thư Vưu hỏi công ty cụ thể ở tầng nào rồi bước vào thang máy, chỉ sau vài phút, cậu đã đứng trước một văn phòng đặt ở tầng tám, cửa phòng chỉ khép hờ, từ trong phòng truyền ra tiếng ngáy liên tiếp, hết đợt này đến đợt khác, hơn nữa rất có nhịp điệu.
Thư Vưu thử đẩy cửa vào, không ai chú ý. Cậu vừa ló đầu vào đã thấy sườn mặt của một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang ngủ gục trên bàn làm việc, một chiếc khăn giấy đặt trước mặt anh ta bị thổi qua hướng đông rồi lại về hướng tây.
Không có ai khác trong văn phòng, nội thất phòng cũng khá đơn giản. Thư Vưu ngồi xuống ghế tiếp khách trước bàn làm việc, ho khan một tiếng.
... Không có chuyện gì xảy ra.
Lần thứ hai, Thư Vưu ho khan hai tiếng.
... Đối phương vẫn không tỉnh dậy.
Thư Vưu:...Cậu cứ thấy không đáng tin cậy thế nào ấy.
Cậu đành phải ngồi dậy, dùng sức lay lay đối phương.
"Ai!"
Cuối cùng đối phương cũng tỉnh, nhìn thấy Thư Vưu thì giật mình: "Cậu là ai? Cậu vào đây bằng cách nào?"
Thư Vưu ngồi trở lại trên ghế, mỉm cười nói: "Tôi tên là Thư Vưu, anh nhìn thấy cánh cửa kia không?"
Ngô Hữu Triết:???
Thư Vưu: "Anh không đóng cửa, nên tôi vào được."
Ngô Hữu Triết hoàn hồn: "... Tên cậu là Thư Vưu hả? Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Thư Vưu gật đầu, kể lại chuyện mình từng ký hợp đồng với anh ta, rồi hỏi: "Bây giờ tôi vẫn có thể được làm streamer chứ?"
"Được thì vẫn được."
Ngô Hữu Triết vuốt mặt, giữa lông mày chất chứa chút sầu lo: "Uầy, tôi cũng không giấu cậu, nếu cậu đến sớm vài ngày thì tốt rồi, tôi sẽ còn một số thiết bị nào đó chưa bán đi, có thể thử nâng cậu một phen..."
"Giờ streamer trong công ty chạy hết rồi, tôi phải đi hủy đăng ký công ty ngay đây."
Đầu năm nay ngành sản xuất livestream cũng gặp rất nhiều khó khăn, có rất nhiều người không thể tiếp tục. Bất hạnh thay, Ngô Hữu Triết cũng thành một người lập nghiệp thất bại.
Ngô Hữu Triết thấy hình tượng của Thư Vưu khá tốt, cảm thán nói: "Mẫu người như cậu, có thể đi theo hình tượng trong sáng được đấy..."
"Đừng."
Thư Vưu vừa nghe thấy hai từ "trong sáng" đã vội ngăn đối phương lại, nghiêm túc nói: "Thật ra tôi là đệ tử cuối cùng của Lạt Ma Mật Tông Vương, chuyên nghiên cứu về Hoan Hỉ Thiền(*)."
(*) Hoan Hỉ Thiền là một phương pháp tu luyện của Mật Tông (ở Tây Tạng phía Tây Nam Trung Quốc), tượng Phật là có hình dạng hai Phật nam nữ ngồi đối diện nhau trong tư thế giao hợp, nên không liên quan gì tới “trong sáng” cả.
Vẻ mặt Ngô Hữu Triết ngơ ngác: "Thì ra là Lạt Ma tới từ phía Nam à?"
Thư Vưu: "... Tôi có bạn trai rồi, nên không muốn đi theo hình tượng độc thân."
Ngô Hữu Triết hơi sửng sốt, sau đó anh ta tặc lưỡi kinh ngạc: "Ngày nay rất hiếm thấy người có tự giác như cậu đấy."
Thư Vưu vẫn mỉm cười không lộ răng: "Có thể do tôi có phẩm chất đạo đức tốt, nên chọn giữ mạng."
Ngô Hữu Triết kinh ngạc: "...Anh ta có khuynh hướng bạo lực gia đình hả?"
Thư Vưu lắc đầu: "Cái đó thì không."
Không đánh người, không chửi người, nhưng nếu đắc tội thì thẳng tay xử luôn thôi.
"Nếu như cậu cần tiền gấp..."
Ngô Hữu Triết suy nghĩ một lúc, thử mở miệng nói: "Tôi biết hôm nay có một nơi cần một người biểu diễn thay thế, nhưng cần phải có sở trường đặc biệt."
Thư Vưu do dự nửa giây: "Tôi bắt chước được tiếng mèo kêu thì có tính không?"
Ngô Hữu Triết bỗng ho sù sụ: "... Khụ khụ khụ, ý tôi là loại hình nghệ thuật ấy."
Sắc mặt Thư Vưu có chút tiếc nuối: "Nơi đó là nơi nào?"
"Là một... club."
Ngô Hữu Triết đắn đo nói: "Không phải là loại địa điểm kiểu "đó đó" đâu, là câu lạc bộ cao cấp hợp pháp, người bình thường sẽ không thể vào được."
"Một lần có thể trả 3000 tệ."
Thư Vưu:... Làm chứ!
Nửa tiếng sau, Thư Vưu bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, gửi một tin nhắn cho Lận Minh Húc nói có thể tối nay cậu sẽ về trễ. Không ngờ Lận Minh Húc trả lời lại rất nhanh, nói anh cũng về muộn, chuyện ăn cơm hôm khác nói sau.
Thư Vưu không nghĩ nhiều, tiện tai nhắn lại một emoji mặt cười, tỏ ý mình đã biết.
Ở phía bên kia, Lận Minh Húc nhận được hồi âm, anh hơi nhíu mày.
Sáng nay cậu còn hy vọng anh về nhà ăn cơm, giờ anh không về mà hình như Thư Vưu chẳng thất vọng gì, thậm chí đang rất vui vẻ thì phải?
Lần trước khi Lận Minh Húc không về nhà, Thư Vưu rất vui vẻ.
... Lục Thần Bật cũng rất mừng rỡ.
Lận Minh Húc:...
Anh bỏ điện thoại xuống, trầm giọng người trẻ tuổi ngồi đối diện: "Đêm nay cậu hẹn ở chỗ nào?"