Khóe mắt Thư Vưu giật giật, nhìn chằm chằm Lận Minh Húc: Có phải anh đang cố tình làm khó tôi không hả, anh bạn mày rậm mắt to(*) kia?
(*) Mày rậm mắt to: Thường dùng để miêu tả những người thật thà, không biết nói dối.
Trong những sự lựa chọn cậu đưa ra có phân loại làm nũng này à?
Rõ ràng không có!
Nhưng mà người đối diện đang nhìn.
Cốt truyện kinh điển không vận dụng không thuận lợi, khi cậu chàng kia đang căng thẳng tự hỏi nên xoay sở thế nào thì đã trơ mắt nhìn bên cạnh đối tượng khiến tim mình đập thình thịch có thêm một người.
Mặt mày đẹp đẽ, dáng người thon dài, hình như làn da còn mịn hơn mình!
Tức giận.
Quả nhiên đàn ông tốt đều có chủ rồi sao?
Cậu ta cực kỳ không cam lòng, nhưng soi xét Thư Vưu từ trên xuống dưới, ngó trái ngó phải, cũng không nhìn ra khuyết điểm lớn nào, cậu ta đành phải mạo hiểm chút tâm lý may mắn cuối cùng: “Thưa anh, vị này là...”
Thậm chí Lận Minh Húc còn chẳng nhìn cậu ta, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Thư Vưu.
Thư Vưu:... Khụ.
Cậu căng da đầu bước tới.
Chân trái trước, chân trái tiếp, rồi chân phải, chân phải tiếp, rồi... dịch đến bên cạnh Lận Minh Húc, giơ tay ôm chặt cánh tay người đàn ông, nũng nịu mở miệng… giọng nói đến chính Thư Vưu cũng phải giật nảy mình.
“Ông xã~~~”
Lận Minh Húc bỗng cảm thấy da đầu mình tê dại.
... Rất hiển nhiên, anh đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Chàng trai ngả đầu vào, ra sức cọ cọ lên cánh tay anh, vừa cọ vừa dùng giọng dớp dính nói: “Đây~ là~ ai~ vậy~~~”
Lận Minh Húc: “...”
Mặt người đối diện trắng bệch luôn rồi.
Cậu chàng đó chưa từng thấy trường hợp này bao giờ, lắp bắp hỏi Lận Minh Húc: “Anh, anh thích người như vậy?”
Lận Minh Húc:... Hiện tại giả bộ không quen biết Thư Vưu còn kịp không?
Có vẻ cậu chàng kia đã tìm về sự tự tin, ưỡn ngực rất ngoan cường mở miệng: “Dù thế nào thì tôi cũng có thể so với loại người này chứ!?”
“Đúng đúng đúng.”
Thư Vưu càng ôm chặt cánh tay Lận Minh Húc, cả người dựa hết vào người anh: “Đáng tiếc ông xã tôi thích tôi như vậy đấy.”
Ngay giây sau cậu lật mặt ra vẻ chanh chua: “Ngực không đủ phẳng mông không đủ mẩy làm nũng không biết dùng giọng cá heo, cậu dựa vào đâu?!”
“Eo cậu không đủ thon thận không đủ yếu tối không mất ngủ mơ nhiều, cậu dựa vào cái gì?!”
Cậu chàng kia hoảng sợ trợn tròn mắt: “Anh...”
“Đúng rồi đấy!”
Thư Vưu “yểu điệu” dựa vào ngực Lận Minh Húc, che mặt thẹn thùng nói: “Không ngờ tới nhỉ? Tôi là công.”
Cậu chàng kia:???
Cậu nói ra lời này, chính cậu có tin không?
Cậu ta lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt nói: “Tôi không tin anh là công.”
“Cậu không tin cũng vô ích thôi.”
Thư Vưu chẳng thèm để ý cậu ta suy nghĩ gì: “Dù sao chỉ có tôi.”
“Chỉ có tôi!”
Thư Vưu hơi ngước đầu lên đối mặt với Lận Minh Húc, cười rạng rỡ, lúm đồng tiền nho nhỏ in trên má: “... Mới là cục cưng trong lòng ông xã!”
Cục cưng trong lòng...
Đối phương rùng mình, nhìn Lận Minh Húc bằng ánh mắt phức tạp: “Chúc... Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
“Đừng khách sáo~”
Thư Vưu tiếp tục giữ vẻ tươi cười, còn vẫy tay tiễn đối phương: “Lần sau đừng tới nha!”
Đợi đến khi đối phương biến mất trong đám người, cậu ngoảnh đầu nói với Lận Minh Húc: “Bạn trai, người đã đi, chúng ta thành công rồi.”
Thư Vưu đứng thẳng người, thẹn thùng lên tiếng: “Tôi làm không tệ nhỉ?”
... Lúc này cậu rất biết đúng mực, bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn.
Tâm trạng Lận Minh Húc rất phức tạp.
Làm nũng là anh chọn, chuyện là Thư Vưu làm ra. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, anh một lời khó nói hết hỏi: “Cậu là công?”
“Khụ khụ.”
Lúc này Thư Vưu ngoan ngoãn nói: “Đây là mưu kế khẩn cấp khiến kẻ địch cấp tốc rút lui, cũng không đại diện cho định nghĩa khách quan.”
“Giọng cá heo?”
Thư Vưu gục đầu khép nép nói: “Đó là áp dụng chiến thuật tạm thời để nhanh chóng hoàn thành mục tiêu chiến lược, không kiến nghị tham khảo hoàn toàn.”
“Vậy...”
Ánh mắt Lận Minh Húc tối sầm, nói như có ý khác: “Gọi ông xã cũng vậy?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Thư Vưu chết cũng không hối cải, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng nói: “Gọi thế khá thân mật mà, anh xem không phải hiệu quả rất tốt à?”
Đúng là hiệu quả rất tốt.
Tốt đến thái quá.
Lúc này chàng trai hồn nhiên không thấy mặt người đứng cạnh đang như cái bảng pha màu, ngay cả góc độ cúi đầu của cậu cũng đầy vẻ ngoan ngoãn, sau cổ hơi lộ ra một mảng da thịt, đường cong xinh đẹp, còn trắng hơn tuyết.
Nhớ tới độ ấm mới vừa sát bên người, yết hầu Lận Minh Húc lăn lộn, tỉnh rụi nói: “Cậu gọi thêm một lần nữa tôi nghe thử xem, có vài câu trước không đạt chuẩn đâu.”
... Thật ra, đâu chỉ là không đạt chuẩn, nó đã “bất ổn” từ đầu rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu:... Hả???
Nhưng không phải người đã đi rồi ư?
Đã hiểu, đây là Lận Minh Húc muốn lên phương án dự phòng.
Rốt cuộc anh là vai chính công, người đàn ông ưu tú như vậy, trong yến tiệc rất dễ trêu hoa ghẹo nguyệt.
Vì thế sau khi Thư Vưu đắn đo suy nghĩ thì mở miệng gọi lần nữa: “Ông xã~”
Trái tim Lận Minh Húc thoáng loạn nhịp, nhưng mặt không đổi sắc nói: “Câu này không đúng, âm cuối đừng cao vút như thế.”
“Ông xã?”
“Đừng nhấn âm, nhẹ một chút.”
“... Ông xã?”
Ấm cuối của chàng trai vẫn hơi cao, nhưng lại mang theo một loại âm sắc hoạt bát khác, xưng hô cực kỳ thân mật được cậu đắn đo lặp đi lặp lại, được gọi bằng chất giọng du dương nhẹ nhàng, như một cơn gió xuân nhẹ nhàng.
Sau đó cơn gió xuân nhỏ bỗng trúng gió, lắc mình thành gió lốc.
Gió lốc liên tục thổi, thổi đến tận sâu thẳm trái tim, thổi đến mức hết thảy đều xao động không ngừng.
“Ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã...”
Lận Minh Húc bỗng nhiên dừng lại, đồng tử hơi giãn ra, như thể anh đang thả hồn nơi đâu.
“Ông xã?”
Anh không nói lời nào cũng không đáp lại, Thư Vưu cũng dừng gọi, nghiêng đầu: “Sao vậy?”
Có chỗ nào không hài lòng nữa hả?
Nói nhiều lần như vậy, cậu khô miệng rồi.
“Tôi nói này...” Lúc này Chúc Phi Xế lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng họ như một bóng ma, u oán hỏi: “Có phải hai người các cậu đang quá trớn rồi không?”
Thư Vưu: “...”
Lận Minh Húc: “...”
Chúc Phi Xế đã tê dại: “Hai ngươi cố ý đẩy tôi ra chỗ khác, là để chơi tình thú ở đây hả?”
Anh ta tìm khắp nơi, cuối cùng quay đầu nhìn lại, phát hiện Thư Vưu và Lận Minh Húc đang đứng ở đây ngọt ngào, tâm trạng này, ai hiểu?
... Ai hiểu cho nỗi uất nghẹn của anh ta hả?!
Thư Vưu “bụp” một cái, mặt đỏ bừng.
Không biết tại sao, vừa rồi chỉ đứng trước mặt Lận Minh Húc thì cậu không kiêng nể gì, nhưng lúc này bị Chúc Phi Xế bắt gặp, cậu bỗng cảm thấy hơi ngượng.
Cậu ấp úng nói: “Sao anh nghe lén lời tỉ tê của cặp đôi người ta thế?”
Chúc Phi Xế cắn răng: “Ồ, vậy thì ngại quá, tất cả là do lỗ tai của tôi quá thính ở nơi công cộng thế này.”
“Không tệ.”
Thư Vưu giơ lên ngón tay cái khen anh ta: “Đông người như vậy mà anh cũng có thể nghe thấy, sánh ngang với chó đấy.”
Chúc Phi Xế nghiến răng: “Cậu lặp lại lần nữa?”
Trong phút chốc, anh ta tự hỏi liệu việc ký hợp đồng với Thư Vưu có phải sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình không.
“À...”
Thư Vưu chớp chớp mắt: “Chó cũng kém anh?”
Chúc Phi Xế:... Thôi được.
Khi về, anh ta nên suy xét đến chuyện phải trả tiền vi phạm hợp đồng làm bán thời gian bao nhiêu thôi.
Nhưng mà Thư Vưu vẫn đang nghiên cứu những lời này, bỗng nhiên thốt tiếp một câu: “Hoặc là, anh chẳng thể so được với chó.”
Chúc Phi Xế:...
Anh ta sắp sụp đổ rồi: “Tôi xin cậu đừng nhắc tới chó nữa!”
Chó là bạn tốt của con người!
Anh ta rất thích chó!
Anh ta đang nuôi một con chó Doberman!
Cậu nói thế thì tối nay sao anh ta về nhà đối mặt với “nhóc dễ thương” nhà mình được đây?
Papa chó Chúc Phi Xế mạnh mẽ kéo Lận Minh Húc đi: “Thư Vưu cậu đừng tới đây! Tôi tìm ông xã nhà cậu có việc!”
Thư Vưu:... Khụ, chỉ là bạn trai thôi.
Ký ức gọi ông xã mấy chục lần đã bị cậu ném vào chỗ sâu nhất trong bộ não và khóa lại.
Người đi rồi, bữa tiệc vẫn đang tiếp tục.
Thư Vưu bưng đĩa tìm một nơi vắng người, cuối cùng tìm được một ban công nhỏ, có thể yên tâm bắt đầu ăn thoải mái.
Cậu ăn uống thỏa thích, sau khi đặt đĩa xuống không kiềm được nở một nụ cười mãn nguyện.
Răng nanh nhỏ lộ ra, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cũng theo đó đung đưa, hết sức sung sướng.
Cách đó không xa, Lận Minh Húc và Chúc Phi Xế nói chuyện xong, bỗng liếc thấy cảnh này.
Tiếng gọi ông xã “ngọt ngào” ban nãy vẫn còn văng vẳng bên tai, dường như vẫn quẩn quanh trong đầu.
Ngay sau đó cậu lại nở nụ cười tươi như vậy.
Lúc này Chúc Phi Xế hừ một tiếng, chua chát nói: “Lận Minh Húc, chắc cậu không quên kế hoạch lớn của chúng ta...”
Lông mày Lận Minh Húc khẽ giật, anh giơ tay nhấp một ngụm sâm panh trong ly như muốn che đậy điều gì đó, tiếp đó vẻ mặt anh trở nên lạnh nhạt, hờ hững liếc Chúc Phi Xế, nói: “Yên tâm, tôi có quên anh cũng sẽ không quên phần lợi nhuận anh nhường ra đâu.”
Chúc Phi Xế:???
... Hai người thật không hổ là đôi chồng chồng! Cái nết giống hệt nhau!
Nhưng giây tiếp theo, anh ta bỗng nhiên cười đầy xấu xa: “Ấy? Lận Minh Húc, có phải người kia muốn bắt chuyện với Thư Vưu không?”
Lận Minh Húc khẽ cau mày, nhìn theo hướng vừa rồi, chỉ thấy đúng là trước mặt Thư Vưu vừa lòi ra một người đàn ông.
Đối phương áo mũ chỉnh tề, trông cũng ra hình ra dạng, nụ cười treo trên mặt hơi chút mập mờ, vừa nhìn đã biết muốn làm gì.
Chẳng qua...
Chưa đầy một phút sau, người đàn ông đó đã tức muốn hộc máu quay đầu bỏ đi, tốc độ đi còn nhanh hơn tốc độ đến.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chúc Phi Xế không khỏi sờ cằm: “Sao đi nhanh thế?” Sức chịu đựng của người này cũng quá kém! Đến anh ta cũng có thể kiên trì tán gẫu đôi câu với Thư Vưu mà!
Là một người nhiều chuyện, anh ta rất muốn xem nét mặt tối sầm của Lận Minh Húc khi Thư Vưu được người khác theo đuổi, nhất định sẽ rất đẹp.
Đáng tiếc không thấy được.
Chúc Phi Xế quay đầu muốn cười nhạo vài câu: “Ơ Lận Minh Húc cậu... Người đâu rồi?”
Lận Minh Húc đã đi về phía Thư Vưu.
Thư Vưu ăn no, chẳng muốnt nhúc nhích. Lúc này cậu đang lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, nghĩ xem còn phải đợi bao lâu.
Vừa nhấc mắt, Lận Minh Húc đã đi tới.
Cậu lập tức nở một nụ cười thật tươi: “Bạn trai anh xong việc rồi?”
Lận Minh Húc ừ một tiếng, ánh mắt liếc một lượt mặt, đầu và nửa người trên của cậu, không nhìn ra điều gì bất thường, bèn nói: “Tôi xong việc rồi.”
“Vậy là có thể về nhà rồi?”
Thư Vưu thầm nghĩ vừa lúc nhỉ, ăn nhiều như vậy phải mau về ngủ thôi.
Nếu về muộn thì cậu sẽ mệt lử chỉ muốn ngủ mất.
Lận Minh Húc lại ừ một tiếng, cả hai sóng vai đi về phía lối ra. Vì đã ăn uống no nê nên tâm trạng Thư Vưu rất tốt, khẽ ngâm nga hát, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu lắc lư trái phải trước sau theo bước đi, vô cùng chói mắt.
Lắc qua lắc lại, cảm giác tồn tại vô cùng rõ rệt.
Sự náo nhiệt ồn ã trong đây dần dần rời xa, hai người họ đi đến đại sảnh trống trải, đưa chìa khóa xe cho nhân viên giữ cửa. Thư Vưu đứng tại chỗ, trộm nấc một tiếng.
“Ức~~~”
Lúc này Lận Minh Húc nói: “Thư Vưu.”
“Hở?”
Thư Vưu cuống quít che miệng lại, đôi mắt đảo láo liên: “Ở đây không thể nấc hở?”
Khóe miệng của Lận Minh Húc giật giật: “Có thể nấc.”
“Ồ vậy là tốt rồi.”
Thư Vưu không nhịn xuống, lại nấc thêm một tiếng: “Ức ~!”
Đầu Lận Minh Húc lại đau râm ran, anh đè nén cảm xúc, bình tĩnh nói: “Thư Vưu.”
“Vừa rồi cậu...”
“Ức ~!”
Thư Vưu nấc lên lần thứ ba.
... Ngay sau đó lại nấc tiếp.
Tiếp nữa.
Tiếp mãi.
“Ức ~!”
“Ức ~!”
“Ức ~!”
Hai tay Thư Vưu chồng lên che miệng lại, hoảng hốt lo sợ nói: “Làm sao bây giờ Lận Minh Húc tôi không dừng được!”
... Ai không biết, còn tưởng là tình huống bất ngờ long trời lở đất gì.
“Ức ~!”
Ngồi ở ghế lái phụ, Thư Vưu vẫn đang nấc.
Mặt cậu nghẹn đến đỏ bừng, rất khó chịu, vừa tìm kiếm trên điện thoại, vừa đáng thương vô cùng che miệng, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn chằm chằm Lận Minh Húc.
“Lận Minh Húc tôi thử nín thở xem... Ức!”
“Lận Minh Húc trên mạng nói uống nước có tác dụng... Ức!”
“Lận Minh Húc... Ức!”
Lận Minh Húc: “...”
“Xoạt!”
Xe đỗ ở ven đường, Lận Minh Húc mở cửa xuống xe, chỉ để lại cho Thư Vưu một bóng lưng.
Thư Vưu:... Ơ? Lận Minh Húc đi đâu thế?
Cậu vừa muốn mở miệng hỏi, kết quả lại nấc thêm cái nữa: “Ức!”
Đến nước mắt cũng đã trào ra.
Cũng may chẳng mấy chốc Lận Minh Húc đã quay lại, trong tay cầm một chai nước khoáng.
Thư Vưu vội uống mấy ngụm liền, nuốt mạnh xuống.
Đèn trong xe được bật lên, ánh sáng chiếu xuống, cậu nước mắt lưng tròng nhìn về phía Lận Minh HúcL: “... Có phải đỡ hơn rồi không?”
“Ức!”
... Được rồi, vẫn chưa được.
Thư Vưu chán nản thất vọng nói: “Lận Minh Húc, thôi, dù sao nấc một lát cũng sẽ hết.”
Cậu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, qua quýt nói sang chuyện khác: “Hình như vừa rồi anh muốn hỏi tôi chuyện gì hả?”
Lận Minh Húc thoáng khựng người: “Không có gì, không phải chuyện quan trọng.”
“... Ò.”
Thư Vưu giơ tay vuốt ngực từ trên xuống, tiếp tục xem nội dung tra được trên điện thoại.
Điều thứ nhất nín thở vô dụng, pass.
Điều thứ hai mới vừa thử uống nước cũng vô dụng, cũng pass.
Điều thứ ba điều thứ tư điều thứ năm...
Điện thoại trong tay cậu cũng theo từng tiếng nấc mà giật lên giật xuống, cậu chưa kịp nhìn đến điều thứ ba, Lận Minh Húc bỗng nhiên nghiêng người qua, ép cậu sát vào lưng ghế ngồi, giống như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, không biết phải làm sao.
Thư Vưu hoảng sợ: “Lận… Lận Minh Húc?”
Khuôn mặt tuấn tú được phóng đại, hơi thở gần kề, người đàn ông dùng đôi mắt đen thăm thẳm chăm chú nhìn cậu, trong đôi mắt sâu thẳm ấy phản chiếu bóng hình nhỏ bé của cậu.
Thư Vưu theo bản năng chớp chớp mắt, ngây người nhìn thẳng vào anh… trong đôi mắt cậu cũng phản chiếu hình bóng Lận Minh Húc.
...Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
“Thư Vưu.”
Giọng của Lận Minh Húc rất khẽ.
“Cậu chưa thắt dây an toàn kìa.”
“Ức!”
Vừa dứt lời, Thư Vưu quá căng thẳng, đột nhiên húc mạnh về phía trước!