Bàn tay tội ác vẫn đang đặt trên cơ bụng rắn chắc, ngón tay còn cầm lòng không đậu giật giật.
Thư Vưu: “... Khụ.”
Cậu vô cùng thản nhiên rút tay về, tủi thân bĩu môi nói: “Anh không cho tôi xem vết thương, nên tôi đành phải tự xem thôi.”
“Giờ không nhìn được, thì tôi sẽ chờ anh ngủ rồi nhìn.”
Cho dù là nhận nhầm người, nhưng gã kia cũng nhắm tới cậu, Lận Minh Húc đã che chở trước người cậu thì thôi, đã thế anh còn bị đạp một cú… tuy rằng kết cục của đối phương thảm hại hơn.
Cậu chăm chú nhìn Lận Minh Húc đầy trông mong: “Anh để tôi nhìn một cái thôi.”
Không tận mắt xác nhận thì cậu chẳng thể nào yên lòng được.
Không biết lửa giận tới từ đâu, Lận Minh Húc lạnh lùng nói: “Cậu nhìn xong thì sao?”
“Nhìn xong...”
Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu dựng thẳng lên, chân thành nói: “Nếu anh thấy không khỏe chỗ nào, thì chúng ta sẽ đi bệnh viện.”
“Nếu không sao, thì tôi sẽ đi ngủ ngay, không quấy rầy anh nữa.”
Thư Vưu nghiêm túc gật đầu: “Là bạn trai, tôi nhất định phải chú ý đến sức khỏe của anh.”
Ánh mắt Lận Minh Húc càng trầm xuống: “Bạn trai?”
“Đúng vậy.”
Thư Vưu tỏ vẻ đương nhiên nói: “Tôi không phải bạn trai của anh hả?”
“Nếu...”
Giọng điệu Lận Minh Húc có hơi kỳ lạ: “Nếu như tôi không phải bạn trai cậu, cậu vẫn sẽ quan tâm tôi thế chứ?”
Lời này của người đàn ông rất kỳ lạ.
Thư Vưu lập tức cảnh giác, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu run lên hệt như radar.
Tại sao đột nhiên Lận Minh Húc lại hỏi một câu như vậy?
Đã xảy ra chuyện gì à?
“Nếu anh không phải bạn trai của tôi...”
Thư Vưu ngẫm nghĩ, lặp lại câu hỏi, rồi chợt cười rạng rỡ: “Tôi cũng sẽ quan tâm anh.”
“Tại sao?”
Thư Vưu ngượng ngùng cúi đầu: “Bởi vì tôi là người tốt.”
Lận Minh Húc: “...”
Lần đầu tiên anh thấy có người tự phát thẻ người tốt cho chính mình.
Mỗi lần dù Lận Minh Húc có nghĩ thế nào thì cũng bị đòn đánh bất ngờ của Thư Vưu đập cho tan tác hết.
Anh hít sâu một hơi, quyết định hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Người đàn ông ổn định lại tâm trạng, lạnh lùng hỏi tiếp: “Nói như vậy, đổi lại là người khác thì cậu cũng sẽ đối xử với anh ta như vậy ư?”
“Sao thế được!”
Thư Vưu phản xạ theo bản năng, phủ nhận ngay: “Người khác đâu phải là anh.” Vai công chính chỉ có một mà thôi.
Lận Minh Húc nhìn sâu vào đôi mắt cậu: “Tại sao?”
“Bởi vì...”
Thư Vưu ấp úng, bỗng lóe lên một ý, cậu nói: “Không phải bởi vì anh là bạn trai tôi à, yêu anh nhắm~”
Bánh xe xoay vần, nhưng từ “nhắm” kia cũng đủ khiến người nghe phải sởn gai ốc.
Ánh mắt Lận Minh Húc lóe lên, chợt hỏi vặn lại: “Là bạn trai thì sao? Có thể để cậu sờ soạng linh tinh hả?”
Thư Vưu:???
Câu hỏi đằng sau nghe thấy sai sai ấy nhỉ?
Cậu trợn mắt há mồm, nhìn Lận Minh Húc chằm chằm, người bên cạnh vẫn ung dung nói: “Giờ cậu có thể... nhìn.”
Thư Vưu nghi ngờ từ ban đầu anh muốn dùng không phải từ này.
Nhưng đã đạt được mục đích, Thư Vưu nhanh chóng vén áo ngủ của Lận Minh Húc lên, cẩn thận kiểm tra eo của anh.
Giống hệt… cảm giác khi sờ lên, vòng eo người đàn ông săn chắc đường nét rõ ràng, từ góc độ này, cơ bụng tám múi vừa gọn gàng vừa đẹp mắt… Đừng hiểu lầm, chỉ là thưởng thức trên góc độ thẩm mỹ thôi.
Thư Vưu không có cơ bụng, nên cho trước giờ cậu rất hâm mộ mấy người có dáng người đẹp.
Cậu cố kìm lại đôi tay đang ngo ngoe rục rịch, nhìn sang sườn eo của Lận Minh Húc, ngay lập tức “híttt” một tiếng.
“Sao lại nghiêm trọng thế này?”
Một mảng bầm xanh tím rất lớn, cực kỳ bắt mắt.
Thật ra đây cũng không tính là vết thương nặng, dù sao người kia đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, còn được tặng kèm cả một chiếc “vòng bạc” quý hiếm.
Cậu quả quyết móc Vân Nam Bạch Dược ra, xịt xịt phun hai lần, bởi vì nước thuốc hơi lạnh nên Lận Minh Húc khẽ run theo bản năng, có vẻ càng khiến…
Một giọt nước thuốc thừa chảy xuống theo rãnh cơ, biến mất dưới lớp quần áo.
Thư Vưu chẳng có tí liêm sỉ nào, nuốt nước miếng cái “ực“.
Vẻ mặt Lận Minh Húc hơi dao động.
Xịt thuốc xong, anh không lập tức kéo góc áo ngủ về trạng thái cũ, mà còn ung dung hỏi: “Đẹp không?”
Ánh mắt Thư Vưu hãy còn lưu luyến quên về, theo bản năng gật đầu: “Đẹp.”
“... Muốn nhìn à?”
“Muốn nhìn.” Thư Vưu lại gật đầu, mắt trông mong hỏi: “Tôi sờ một cái được không?”
Mấy người có thể hình vượt trội không phải thường hấp dẫn người đồng giới hở? Giờ Thư Vưu thấy câu này rất có lý!
Lận Minh Húc: “...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh đột nhiên nhận ra gì đó rồi im bặt.
... Chết tiệt, mình đang làm gì thế này?
Người đàn ông đột nhiên đứng phắt dậy, mặt lạnh như băng sải bước vào nhà tắm.
Vẻ mặt Thư Vưu mờ mịt.
Gần đây Lận Minh Húc ngày càng kỳ lạ, cậu khó khăn quá mà, haiz.
Nhưng cũng may lần này anh không không quay về ngủ như lần trước, chẳng mấy chốc Lận Minh Húc đã bước ra từ phòng tắm, thái dương hơi ướt, quay về giường nằm xuống.
Thư Vưu dịch sang phía anh: “Bạn trai ngủ ngon nhé!”
Nói xong cậu nhanh chóng nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nhưng Lận Minh Húc lại ngừng lại một lát.
Bởi vì anh chợt nhớ ra một chuyện.
Vẻ mặt anh u ám âm trầm, nhìn chằm chằm Thư Vưu đang gắng đi vào giấc ngủ một lúc lâu, nhưng mãi chẳng mở miệng.
Đèn vẫn chưa tắt, Thư Vưu không nhịn được mở to mắt: “Lận Minh Húc?”
Cậu hơi ngạc nhiên: “Anh lại không ngủ được hả?”
Lận Minh Húc:... Anh đâu có.
Người đàn ông chẳng nói gì, “cạch” một tiếng, tắt đèn.
/
Vài ngày trôi qua trong chớp mắt.
Công việc bán thời gian của Thư Vưu rất thuận lợi, đang đi vào quỹ đạo. Ngô Hữu Triết bắt đầu cân nhắc đến việc để cậu chạy thêm việc nữa, nhưng trước khi anh ta kịp nghĩ ra thì sáng đầu tuần, Lận Minh Húc bỗng hỏi cậu: “Hôm nay cậu có việc không?”
“Không.”
Lúc Thư Vưu rảnh rỗi thì cậu sẽ nằm ỳ trong nhà xem các buổi biểu diễn, ngả vào ghế sofa cười cạc cạc, nói hoa mỹ là “học tập“.
... Hệt như một sinh viên thời nay mua một cái máy tính cấu hình cao nhưng cứ khăng khăng rằng mình chỉ vì học online.
“Thế thì ra ngoài với tôi một chuyến.”
Lận Minh Húc nói: “Tôi định đi xem nhà.”
“Xem nhà?”
Thư Vưu nhớ lại nguyên tác, hình như không có chuyện này. Nhưng nguyên tác mấy trăm nghìn chữ lận, cậu không thể nào nhớ rõ hết được, rất nhiều chuyện chỉ nhớ mơ hồ.
Thấy cậu thắc mắc, Lận Minh Húc hờ hững nói: “Tôi mở công ty, giờ đi thuê văn phòng.”
Thì ra là thế.
Thư Vưu thầm nghĩ vậy là Lận Minh Húc muốn gây dựng sự nghiệp đó, tốt lắm tốt lắm, thế thì cậu phải tỏ vẻ ủng hộ mới được!
Cậu lập tức nhảy nhót đi thay quần áo: “Tôi có cần ăn mặc nghiêm túc một chút không?”
“... Không cần.”
Thật ra anh đã nhìn trúng vài chỗ, hôm nay đi xác nhận lần cuối thôi.
Có điều dù nói vậy nhưng Thư Vưu vẫn rất tự giác mặc áo sơ mi trắng với một bộ vest trang trọng hơn, tuy vẫn là phong cách giản dị, nhưng ít nhất nhìn không giống sinh viên.
Bộ trang phục tôn lên dáng người cao ráo mảnh khảnh của chàng trai, giống như một nam sinh viên mới bước ra xã hội, tinh thần hăng hái bồng bột, mới bắt đầu đi làm.
Nhưng làm thế nào cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cũng không xẹp xuống được, nó lắc qua lắc lại, giống như đang trêu chọc mấy ông chú bà dì, anh trai hay chị gái nào đó.
Đôi mắt Lận Minh Húc u tối: “Qua đây.”
Thư Vưu không rõ lý do, bước đến gần một chút.
Một chút.
Thêm một chút.
Khóe miệng Lận Minh Húc co rút, cạn lời nhìn cậu bước từng bước nhỏ, có nén cảm xúc muốn tóm lấy cậu, đợi đến lúc cuối cùng Thư Vưu cũng bước đến trước mặt anh, anh giơ tay lên vuốt đỉnh đầu cậu.
Thư Vưu nhìn thoáng qua chiếc gương treo ở sảnh phòng khách, nhận ra tóc mượt hơn nhiều, không khỏi khen: “Anh đúng là lợi hại.”
Lận Minh Húc thu tay lại, đầu ngón tay rũ xuống khẽ xoa vào nhau, mặt chẳng biến sắc nói: “Không cần khách khí.”
Không ngờ Thư Vưu nói thêm: “Lần sau tôi sẽ không cần tìm thầy Tony* nữa.”
(*)Thầy Tony: Ám chỉ thợ cắt tóc.
Lận Minh Húc: “...”
Hai người ra khỏi nhà, bắt taxi, Thư Vưu nhớ tới một chuyện, trên đường cậu hỏi: “Hình như anh vẫn chưa mua xe nhỉ?”
Không có xe thì sẽ rất bất tiện.
Lận Minh Húc ừ một tiếng: “Tạm thời chưa mua, mượn tạm Bành Thượng Ân.”
Giờ đang là giai đoạn gây dựng sự nghiệp, vẫn nên tính toán cẩn thận một chút.
... Về phần đây có phải do chịu ảnh hưởng từ Thư Vưu không, đối với việc này, Lận Minh Húc từ chối cho ý kiến.
Thư Vưu cũng biết gây dựng sự nghiệp rất khó khăn, rất tán đồng chuyện này. Hai người đến khu thương mại của thành phố, các tòa nhà văn phòng cao vút nối tiếp nhau, Thư Vưu đi theo Lận Minh Húc lên các tầng trên, bỗng nhớ tới cái kết của cuốn tiểu thuyết.
Khi ánh đèn rực rỡ bật sáng, người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất trên một tầng cao trong một tòa nhà giữa thành phố, lẳng lặng nhìn dòng xe cộ tấp nập và nhịp sống hối hả của thành phố ngoài cửa sổ.
Anh từng có được tất cả, cũng từng mất đi hết thảy. Cuối cùng, anh đứng ở đây, trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng.
Nhưng song song với đó, anh chẳng có gì để có thể bị hủy diệt nữa.
Những gì mất đi thì cũng đã mất đi, bị phản bội rồi cũng đã báo thù. Sẽ không còn ai mù quáng dám lừa gạt, khiêu khích anh nữa...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu giật thót, bỗng nói với Lận Minh Húc: “Tôi sợ độ cao, hay tôi không lên nữa nhé?”
Lận Minh Húc, người đang suy tư về không gian văn phòng:???
Anh nhướng mày: “Cậu bắt đầu sợ độ cao từ bao giờ thế?”
Ánh mắt Thư Vưu trốn tránh: “... Từ ba giây trước.”
Lận Minh Húc mạnh mẽ xách cậu vào tòa nhà cao nhất.
Thật ra số công ty có thể thuê tầng cao nhất cũng không nhiều.
Nói chung mấy công ty có thực lực sẽ trực tiếp mua hoặc tự xây dựng tòa nhà văn phòng, thuê chỉ là lựa chọn tạm thời. Lận Minh Húc cũng đã tính toán sẵn, xuất phát từ kế hoạch trước mắt, anh cần nơi này.
Ban quản lý tòa nhà cũng rất coi trọng đơn hàng này, phái một giám đốc tới. Người đó thấy hai người xem phòng đều rất trẻ tuổi, không tránh khỏi hơi coi thường.
Bên Lận Minh Húc thì vẫn ổn, nhưng Thư Vưu rõ ràng là ma mới. Người quản lý nói đại khái về hiện trạng của văn phòng, chọn Thư Vưu để tấn công: “Chàng trai trẻ, công ty nhất định sẽ phải mở rộng hơn, thuê chỗ này vừa hay, không cần mọi người phải dọn tới dọn lui nhiều lần, rất thích hợp.”
Thư Vưu nhìn qua một lượt như thật, nghe vậy gật đầu nói: “Khá tốt, chỗ này rất lớn.”
“Rộng mới vừa hay đấy, giá cả của chúng tôi rất hợp lý, giao thông thuận tiện, phí quản lý không nhiều, còn bao gồm cả dọn dẹp vệ sinh...”
Thư Vưu bỗng duỗi một ngón tay ra, lắc lắc: “Sai rồi, giao thông cũng không thuận tiện lắm đâu.”
Người quản lý sửng sốt, không vui nói: “Ngay bên dưới tòa nhà chính là ga tàu điện ngầm, sao không tính là tiện được?”
“Mặc dù bên dưới có một ga tàu điện ngầm, nhưng chỉ có hai tuyến đường.”
Thư Vưu nói có sách mách có chứng: “Nhỡ như nhân viên chúng tôi ở phía Đông nội thành, tới nơi này phải đổi hai chuyến, nếu nhân viên chúng tôi ở phía Tây nội thành, tới nơi này còn phải chuyển sang xe bus, nếu nhân viên chúng tôi ở phía Nam nội thành...”
Người quản lý trung niên bị cậu nói một tràng làm cho hơi bối rối: “Ở phía Nam nội thành thì sao?”
“Ở khu phía Nam nội thành thì càng tệ hơn.” Thư Vưu rung đùi đắc ý nói: “Chậc, phải chuyển chuyến tận ba lần!”
Giám đốc trung niên: “...”
Ông ta thu hồi thái độ coi khinh ban đầu, ngoài miệng nói: “Vậy sao cậu không nhắc tới phía Bắc nội thành?”
Thư Vưu liếc ông ta đầy khó hiểu: “Đây không phải khu phía Bắc nội thành hở?”
... Sơ suất rồi.
Giám đốc trung niên đành phải đổi góc độ khác: “Còn tốt hơn nơi không có ga tàu điện ngầm phải không?”
“Hơn nữa nếu hai người thuê bây giờ và ký hợp đồng trên ba năm, có thể giảm 20% phí bất động sản.”
“Tôi vừa mới hỏi qua.” Thư Vưu nghiêm túc nói: “Ông nói với người của công ty bên cạnh là ký một năm đã có thể giảm giá 20%.”
Giám đốc trung niên không còn lời nào để nói, chỉ đành nhìn sang Lận Minh Húc, nở một nụ cười khó xử: “Chuyện này, tổng giám đốc Lận, Lận đúng không nhỉ, anh xem thế nào?”
Trong mắt Lận Minh Húc hiện lên ý cười.
Hai người trao đổi vài câu, cuối cùng vẫn quyết định thuê nơi này… So với sự coi thường ban đầu, thái độ của giám đốc trung niên đã quay ngoắt 180 độ, đưa ra mọi ưu đãi có thể.
Khi ra khỏi tòa nhà, Thư Vưu bỗng bật cười ra tiếng: “... Thật ra tôi lừa ông ấy thôi.”
Cậu khá đắc ý, ngọn tóc ngố nhếch lên lần nữa: “Tôi có hỏi công ty bên cạnh đâu, tôi chẳng quen biết ai ở chỗ này cả.”
Binh bất yếm trá(*)!
(*) Làm việc không ngại dùng thủ đoạn mưu kế.
Dường như cọng tóc ngố kia dường như đang nhảy nhót trong tim anh.
Lận Minh Húc ừ một tiếng, hơi mất tập trung, lại nghe Thư Vưu nói thêm: “Bạn trai anh phải cố lên đấy!”
Sớm ngày gây dựng sự nghiệp thành công, thì cậu có thể công thành lui thân rồi!
Lận Minh Húc nghe vào tai, nội tâm bỗng dao động, thản nhiên nói: “Nếu tôi gây dựng sự nghiệp thất bại thì sao bây giờ?”
“Sao mà thất bại được?”
Thư Vưu kinh ngạc nói: “Tôi cảm thấy không có chuyện đó đâu.”
Lận Minh Húc: “… Nhỡ đâu?”
“Sẽ không có nhỡ đâu.”
Thư Vưu thầm nghĩ nếu vai công chính cũng thất bại? Vậy trên đời này sẽ không có lẽ phải nữa rồi! Cậu thề son thề sắt: “Tôi có sự tự tin mù quáng với anh, anh nhất định sẽ thành công.”
Nói xong, cậu còn bắn tim, ra vẻ nháy mắt quyến rũ một cái nhưng chẳng thấy quyến rũ ở đâu, mí mắt còn suýt bị rút gân.
Lận Minh Húc: “...”
Thư Vưu không dự đoán được anh sẽ có phản ứng này, nghĩ ngợi một lúc thì nói tiếp: “Thất bại cũng không sao.”
“Ồ?”
Lận Minh Húc nhướn mày, “Tại sao lại nói vậy?”
Thư Vưu ho khan một tiếng, “Cứ cho là anh thất bại đi, thì còn có thể……”
“Trở thành dữ liệu sống để tôi sáng tác trong talk show, vẫn rất có ý nghĩa.”