Ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi từ lâu, màn đêm tĩnh mịch, nên tiếng nước xối xả truyền đến từ phòng tắm càng rõ ràng hơn.
Thư Vưu ôm bắp chân vẫn đang nhói đau âm ỉ, mờ mịt ngồi trên giường.
Sao vậy.
Cậu cũng đâu làm gì.
Tại sao... tại sao Lận Minh Húc lại bỗng nhiên chạy đi?
Anh không muốn xem chân giúp cậu nữa? Ghét cậu? Hay do hôm nay cậu làm mình làm mẩy quá mức rồi?
Cậu chọc giận anh nhiều lần như vậy, cũng chưa từng thấy anh phản ứng dữ dội như này bao giờ.
Nhưng nghĩ lại thì Lận Minh Húc đâu phải người bình thường.
Anh chính là... vai công chính có thù tất báo!
Chẳng lẽ là cậu chọc giận anh chỗ nào, giờ lượng thay đổi nên cuối cùng dẫn đến chất cũng thay đổi rồi?
Tưởng tượng đến chuyện Lận Minh Húc sải bước vào phòng tắm, đối diện với khuôn mặt u ám của mình trong gương, ánh mắt vừa hung ác nham hiểm vừa đáng sợ...
“A a a a a!!!”
Thư Vưu bị tưởng tượng của chính mình dọa đến sợ đến mức chui vào trong chăn.
... Đúng là Lận Minh Húc đang nhìn chằm chằm bản thân trong gương ở phòng tắm.
Vẻ mặt của anh đúng thật là hơi u ám.
Nhưng không phải vì Thư Vưu.
Nước vẫn đang chảy ào ào, người đàn ông đã rửa sạch vết máu, một giọt nước đọng lại trên cằm “tí tách” rơi xuống. Anh hơi nhíu mày, nếp nhăn giữa hàng lông mày chẳng thể nào giãn ra được.
Rất rõ ràng, có một số chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, đang phát triển theo một hướng anh không đoán trước được.
Một lúc lâu sau, Lận Minh Húc trưng cái bản mặt lạnh lùng đi ra thì thấy một cái bọc cực lớn trông rất kỳ dị đang ủn qua ủn lại trên giường.
Lận Minh Húc: “...”
Thư Vưu nghe thấy tiếng bước chân của anh, chỉ ló mặt ra khỏi chăn, một góc chăn vẫn đang trùm trên đầu, cảnh giác nhìn anh: “Lận Minh Húc?”
Như thể muốn xác nhận điều gì đó.
Lông mày Lận Minh Húc vẫn đang nhíu chặt, giọng điệu của anh hơi lạnh nhạt: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Khụ...”
Thư Vưu ho khan một tiếng: “Không có gì đâu.”
Sao cậu dám nói là cậu sợ Lận Minh Húc được trao họ Nữu Hỗ Lộc(*) cơ chứ!
(*)Nữu Hỗ Lộc: là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến triều nhà Thanh. Độ phổ biến và nối tiếng của họ này được liệt vào một trong tám họ lớn của tộc Mãn. Những người phụ nữ trong họ này cũng thường được mô tả là những người tài giỏi, đáng gờm trong những bộ phim cung đấu.
Thư Vưu hùng hồn nói: “Tôi hơi sợ tối thôi.”
Vẻ mặt Lận Minh Húc hơi vi diệu: “Hôm nay cậu mới bắt đầu sợ tối?”
“Là thế này.”
Thư Vưu quyết đoán ném cái nồi này cho tiểu thuyết internet: “Gần đây tôi mới đọc một số bộ tiểu thuyết.”
“Trong đó viết cửa nhà sẽ đột nhiên mở ra, một boss lớn lấp lánh ánh hào quang đi từ trong ra, tự xưng đến từ chủ thần/ vô hạn/ vực thẳm/ kinh dị, thường xuyên vừa ma ám vừa gay cấn, hồi hộp cộng kích thích...”
“Rất đáng sợ!”
Lận Minh Húc từ chối cho ý kiến: “Cậu trốn trong chăn là vì chuyện này?”
“Đúng vậy.”
Thư Vưu vội gật đầu: “Tôi bỗng thấy hơi lạnh.”
“Nếu vậy...”
Lận Minh Húc bỗng nhiên dừng một chút, ra vẻ ngẫm nghĩ. Anh chăm chăm nhìn Thư Vưu, hờ hững nói: “Chân cậu hết bị chuột rút rồi à?”
Thư Vưu nghiêm túc cảm nhận một lúc, ăn ngay nói thật: “Hình như vẫn hơi đau.”
Lận Minh Húc chậm rãi bước tới.
Không biết có phải ảo giác không, Thư Vưu cảm giác sau lưng anh như có một tầng bóng ma... tại sao anh chỉ đi từ cửa đến cạnh giường thôi mà cũng gây cho người ta cảm giác áp lực thế nhỉ?
Cậu bỗng thấy hồi hộp, cuốn chăn chặt hơn nữa.
Người đàn ông đi đến cạnh giường, muốn xốc chăn lên để xem bắp chân của cậu, nhưng lại không xốc lên được.
Thư Vưu nhanh nhẹn buông tay ra, góc chăn từ trên đỉnh đầu trượt xuống, một sợi tóc ngố lập tức kiên cường dựng thẳng lên! Nó còn lắc lư theo động tác quay đầu của cậu. Thư Vưu nhìn chằm chằm động tác của Lận Minh Húc, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Lận Minh Húc duỗi tay.
Lận Minh Húc đè chân cậu lại.
Thôi xong, Lận Minh Húc nâng một tay khác lên… Ủa?
Ưm, có vẻ hơi thoải mái...
Bàn tay to khỏe của người đàn ông nhẹ nhàng ấn lên bắp chân, xoa từng chút một, vừa thành thạo vừa kiên nhẫn, tay nghề này không thua gì bậc thầy xoa bóp chuyên nghiệp. Thư Vưu không khỏi tò mò: “Wow, bạn trai anh giỏi thật đó.”
Cánh tay Lận Minh Húc hơi cứng lại, ngoài miệng lại bâng quơ nói: “Trước đây người nhà tôi thường xuyên đi xoa bóp, tôi học được một chút.”
Người nhà tôi.
Ai... ai cũng biết, người nhà Lận Minh Húc đã qua đời hết.
Ngoài một số người họ hàng xa quăng tám sào cũng không tới, đã vượt quá năm đời ra thì anh thật sự cô đơn trên thế giới này.
Lận Minh Húc buông tay ra, đen mặt nói: “Cảm ơn, tôi thấy Vưu cục cưng cậu cũng rất tuyệt đấy.”
Khi nói ra câu này, khuôn mặt anh vặn vẹo, như thể sắp hóa thân thành đại ma vương.
Thư Vưu e thẹn: “Thế sao được, Vưu cục cưng sao tốt bằng Húc cục cưng được, Húc cục cưng mới là tốt nhất!”
“...”
Lận Minh Húc đã bị dòng điện mười vạn vôn đánh trúng.
Bầu không khí sầu muộn không cánh mà bay.
Vưu cục cưng hưởng thụ phục vụ xong, nhận ra bắp chân đã hết đau, thoải mái hơn nhiều, cậu không nhịn được chân thành nói: “Húc... bạn trai anh lợi hại quá.”
Lận Minh Húc cười chế giễu: “Cậu khổ luyện vũ đạo cả đêm, cũng rất tuyệt vời.”
Thư Vưu giả vờ không nghe hiểu câu móc mỉa của anh, ngượng ngùng cụp mắt nói: “Đúng vậy đúng vậy, tiếc là anh không thể nhìn thấy phong thái đẹp đẽ nhất của tôi.”
Lận Minh Húc không muốn tung hứng với cậu nữa, anh quay đầu nhìn điện thoại, đã gần một giờ sáng.
Quay sang nhìn Thư Vưu, quả nhiên cậu đã bắt đầu mệt đến mức chỉ muốn ngủ, cọng tóc ngố gật gù theo cái đầu, giống ruộng lúa mạch vàng óng rực rỡ trong gió, hết lớp này nối tiếp lớp khác.
... Lắc qua lắc lại.
Lận Minh Húc bỗng nhíu mày, xua đi mấy hình ảnh không thể giải thích được trong đầu, hững hờ nói: “Cậu đi ngủ trước đi.”
Thư Vưu:???
Cậu chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Anh định đi đâu à?”
Lận Minh Húc nhớ tới chuyện hôm nay cậu giấu giếm, nên lạnh lùng phun ra hai chữ: “Có việc.”
Thư Vưu giật mình: “Anh cũng muốn bỏ nhà ra đi à?”
... Từ “cũng” này rất hay.
Lận Minh Húc cắn chặt răng: “Không phải.”
Thư Vưu ồ một tiếng: “Giờ này anh có thể đến phía Bắc thành phố, ở đó có quán bar mở cửa đến bốn giờ sáng lận.”
Ngay sau đó giọng điệu của cậu nhiệt tình hơn một chút: “Nếu anh có đến đó, anh có thể nhân tiện mua mấy cái bánh rán ở bên đường về giúp tôi không, đồ ở cửa hàng bên đó ăn rất ngon.”
Thái dương Lận Minh Húc đập thình thịch: “... Tôi không ra khỏi nhà.”
“Không ra khỏi nhà?”
Thư Vưu khó hiểu: “Không ra khỏi nhà thì tại sao anh không ngủ được thế?”
Lận Minh Húc nói: “Tóm lại cậu cứ ngủ trước đi.”
Thư Vưu:???
Tại sao lại vậy?
Vẻ mặt cậu ngơ ngác, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.
Lận Minh Húc quay người bước ra ngoài, Thư Vưu trợn tròn mắt nhìn anh bước một bước, rồi hai bước, ba bước... cậu bỗng nói khẽ: “Anh vẫn chưa chúc tôi ngủ ngon.”
Người đàn ông dừng lại, cạn lời xoay người: “... Tại sao cậu nhất định phải được chúc ngủ ngon thế?”
“Thói quen chứ sao.”
Thư Vưu buột miệng nói: “Từ nhỏ đến lớn tôi đã như vậy rồi.”
Từ nhỏ đến lớn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng “Thư Vưu” của ngày trước đâu có thói quen này.
Trải qua nhiều lần như vậy, Lận Minh Húc đã có thể đối xử tách biệt với hai Thư Vưu.
Là hai người.
Trong đôi mắt anh đan xen nhiều cảm xúc, tâm trạng cũng phức tạp, nhưng cuối cùng người đàn ông vẫn khẽ nói: “Cậu ngủ ngon.”
“Ừm ừm anh cũng ngủ ngon nhé...”
Câu thần chú được kích hoạt, Thư Vưu ngay lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ ngay và luôn.
Lận Minh Húc nhìn cậu một cái, rồi xoay người ra khỏi phòng.
/
Hôm sau là cuối tuần, Thư Vưu phải đến Khách Cư Tiểu Xá biểu diễn, cộng thêm việc Chúc Phi Xế mời cậu đi ăn, Lận Minh Húc cũng sẽ đi.
Thêm cả người đại diện Ngô Hữu Triết với Bành Thượng Ân cũng muốn bám theo góp vui, thành một nhóm bốn người.
Thư Vưu nghe nói Bành Thượng Ân cũng muốn đi, nên lặng lẽ hỏi Lận Minh Húc: “Có phải Bành Thượng Ân không biết Chúc Phi Xế là boss của Khách Cư Tiểu Xá không?”
“... Chắc là không biết.”
Lần trước Lận Minh Húc nghe Bành Thượng Ân giới thiệu, nói Khách Cư Tiểu Xá là do người nhà họ Tống mở. Nhìn từ góc độ này, có vẻ cậu ta thật sự không biết Chúc Phi Xế có quan hệ với Khách Cư Tiểu Xá.
Nhưng thật ra Bành Thượng Ân là một người phổi bò, đã hơn một năm kể từ khi chuyện đó xảy ra. Cho dù biết, có lẽ cũng không sao đâu.
Trưa hôm đó, Ngô Hữu Triết tới.
Đây là buổi biểu diễn chính thức đầu tiên của Thư Vưu sau khi ký hợp đồng thành công, trong số bọn họ chẳng ai coi trọng buổi biểu diễn lần này bằng Ngô Hữu Triết.
Hai tiếng trước, anh ta đã chạy đến chỗ Thư Vưu để đón người.
Bởi vì đến quá sớm, nên chỉ đành ngồi trong phòng khách nhà Thư Vưu mà lải nhải.
“Cậu ăn gì chưa đừng ăn nhiều quá đấy kẻo đến lúc bên sân khấu lại đau bụng cậu uống nước chưa giờ tranh thủ uống rồi đi vệ sinh trước khi lên sân khấu đi nhỡ đâu lại khó chịu...”
Thư Vưu vừa thay quần áo vừa ừ ừ có lệ, ngay khi Ngô Hữu Triết nhớ ra điều gì đó và muốn nói thì Lận Minh Húc chợt bước ra từ phòng ngủ phụ.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, ở trong là một bộ âu phục đẹp đẽ, tôn lên vẻ tuấn tú chính trực, vô cùng trưởng thành, đứng bên cạnh Thư Vưu đang mặc đồ lông xù, thế mà lại hài hòa đến kỳ lạ.
Sau đó cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu lúc lắc, Lận Minh Húc nhướn mày: “Cậu chải đầu chưa?”
Thư Vưu sửng sốt: “Hình như là chưa.”
Cậu vội chạy đi tìm lược, nhưng Lận Minh Húc đã ngăn cậu lại, dùng tay làm lược, nhanh chóng vuốt trên đỉnh đầu cậu mấy lượt.
Khoảnh khắc sợi tóc lướt qua kẽ ngón tay, ngón tay anh hơi co lại, như muốn níu giữ.
Thư Vưu: Ơ???
Thế cũng được hở?
Cậu nhìn vào chiếc gương đặt cạnh cửa, nhận ra đúng là không tệ, phong cách tự do thoải mái.
Vì thế Thư Vưu cười khúc khích: “Cảm ơn bạn trai nhé.”
Lận Minh Húc ừ một tiếng.
Ngô Hữu Triết lập tức thấy nghẹn lòng, lời nói đến môi bỗng hóa thành nước chua.
Bà xã anh thật sự rất nhớ em hu hu.
Đáng tiếc là chẳng ai thấu hiểu nỗi muộn phiền của người đàn ông tuổi trung niên.
Ba người đi xuống lầu, Bành Thượng Ân đã đợi sẵn ở dưới đó. Hôm nay cậu ta lái một chiếc Audi màu đen kiểu dáng cao cấp nhất, Ngô Hữu Triết vừa định lên xe thì bỗng cảm thấy phong cách ăn diện của mình chẳng hợp với nơi này.
Ngô Hữu Triết gượng ép tìm một cái cớ: “Tôi chợt nhớ ra phải mang xe đi đổ xăng... Các cậu đi trước đi, tí nữa tôi theo sau.”
Thư Vưu nhìn sang anh ta, rồi nói với Lận Minh Húc: “Tôi đến đó với anh Ngô nhé.”
Chiếc Audi đen rời đi cuốn theo cát bụi, Ngô Hữu Triết cảm động đến rơi nước mắt: “Thư Vưu cậu...”
Anh ta tưởng rằng Thư Vưu vì mình mà không cần bạn trai với Audi sang.
Không ngờ Thư Vưu lại nghiêm túc, nói: “Anh Ngô tôi mong anh giúp tôi một việc.”
Cậu đứng đắn như vậy, Ngô Hữu Triết lập tức nghiêm túc hẳn, bộ xương cốt già nua thẳng tắp: “Cậu nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp thì cậu cứ việc nói.”
“Anh có tài khoản Pinxixi(*) không? Ghép phiếu giúp tôi.”
(*) Thuật ngữ “Pin Xixi” là một tiếng lóng trên Internet, nhằm mục đích chế nhạo nền tảng thương mại điện tử Pinduoduo của cư dân mạng. Trên app này có một cách mua hàng chung bằng cách chia sẻ link cho những người cũng muốn mua mặt hàng đó, càng nhiều người click vào thì giá càng giảm.
Ngô Hữu Triết: “...”
Anh ta cứ tưởng là việc gì đó quan trọng.
Người đại diện rưng rưng chìa điện thoại ra, hỏi luôn: “Sao cậu không bảo hai người kia ấy?”
Thư Vưu hùng hồn nói: “Anh nhìn hai người kia trông có giống người có tài khoản Pinxixi không?”
Ngô Hữu Triết: Đúng thật.
... Tâm trạng càng chua chát hơn.
Hai xe một trước một sau tới Khách Xá Tiểu Cư, Bành Thượng Ân đến phòng riêng đã đặt trước, Ngô Hữu Triết vào khu hậu trường xem thứ tự lên sân khấu của Thư Vưu, chỉ còn lại hai người Lận Minh Húc với Thư Vưu.
Thư Vưu vẫn đang đọc kịch ngắn mà mình chuẩn bị, đứng ở đây rồi, cuối cùng cậu cũng cảm thấy hơi hồi hộp.
Đây là buổi biểu diễn chính thức đầu tiên.
Không giống với lần không trâu bắt chó đi cày, vì 3000 tệ lần trước... lần đó cậu nghĩ gì nói nấy, không hề có kịch bản.
Cậu không ngờ là khán giả ủng hộ nhiều đến thế.
Thư Vưu đành nhìn sang người quen duy nhất ở đây: “Lận Minh Húc, nếu tôi thất bại thì làm sao bây giờ?”
Trong đầu Thư Vưu đang chồng chéo đủ chuyện linh tinh, ngập ngừng nói: “Mất bình tĩnh chẳng hạn?”
“Cậu sẽ không mất bình tĩnh.”
“... Quên lời thoại?”
“Quên thì nói sang chuyện khác.”
“... Vậy nhỡ nó không hài mất não, khán giả không thích thì sao?”
“Không đâu.”
Lận Minh Húc hờ hững nói: “Cậu cứ phát huy như bình thường, họ sẽ cười thôi.”
Thư Vưu: “...”
Tuy là lời an ủi nhưng sao cậu nghe cứ thấy là lạ ấy nhỉ?
Nhưng có lẽ nói chuyện với người khác giúp giải tỏa căng thẳng, nên cậu thấy tốt hơn một chút.
Thư Vưu chọc hai ngón tay vào gò má mình, vuốt lên hướng đỉnh đầu: “Cảm ơn bạn trai nhiều.”
Lận Minh Húc hơi khựng lại, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai cậu: “Không có gì.”
Hình như thật sự có năng lượng truyền sang cho cậu.
Khoảnh khắc này, đôi mắt người đàn ông cũng vô cùng sâu thẳm.
“Bạn trai anh tốt ghê.”
Thư Vưu thành thạo làm động tác bắn tim, rồi tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản.
Buổi biểu diễn chỉ kéo dài một hoặc hai phút. Nhưng mấy câu nói xưa chẳng bao giờ lỗi thời, dù chỉ là một hai phút trên sân khấu cũng đòi hỏi sự nỗ lực hết mình. Trước đây Thư Vưu chưa từng nghĩ sáng tác lại khó như vậy, giờ cậu cảm thấy trên đời đúng là không có chuyện gì dễ dàng.
Cậu cụp mắt đọc lại một lượt, bởi vì cúi đầu nên cọng tóc ngố trên đỉnh đầu không thấy đâu nữa mà lại lộ ra một xoáy tóc.
Tròn tròn, không rõ lắm, nhìn kỹ mới có thể nhận ra. Xuống chút nữa là cái ót tròn trịa với chiếc cổ trắng mịn dưới mái tóc lòa xòa.
Đường cong rất đẹp... đặc biệt là ở trong tư thế này.
Lận Minh Húc bỗng cởi khăn quàng cổ của mình ra, đưa cho Thư Vưu: “Quàng lên đi.”
Có hệ thống sưởi trong phòng nghỉ nên không lạnh.
Nhưng đầu óc Thư Vưu vẫn đang đặt trên kịch bản, cậu không nghĩ nhiều, trực tiếp quấn chiếc khăn lông dê đó quanh cổ.
Chiếc khăn quàng cổ này có vẻ hơi to so với cậu, hơn nữa màu sắc cũng không hợp lắm, vừa nhìn đã biết là của người khác.
Lận Minh Húc đi ra, cầm điện thoại gửi một tin nhắn: “Tôi đang ở Khách Cư Tiểu Xá.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không lâu sau, điện thoại reo, là tin nhắn trả lời: “Ở phòng trong cùng trên tầng hai, phòng làm việc của tôi.”
Người đàn ông đi dọc theo hành lang, nhanh chóng tìm được phòng. Anh không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Căn phòng này là một phòng làm việc thực sự, được bài trí vô cùng sang trọng xa hoa. Chúc Phi Xế thấy anh bước vào, cười tủm tỉm đứng dậy: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không tới.”
Chúc Phi Xế cười nói: “Hai ta cũng đã rất nhiều năm không gặp, dù sao cũng nên gặp lại một lần chứ?”
“Muốn gặp cũng được.” Lận Minh Húc lạnh nhạt nói: “Nhưng không cần thông qua người khác.”
“Ơ kìa.” Chúc Phi Xế cười mỉm: “Thư Vưu cũng tính là người khác hả? Chắc không tính đâu nhỉ.”
“Tôi nhờ người nhà cậu chuyển lời cũng không được à?”
... Hai người chưa nói được mấy câu nhưng mùi thuốc súng đã nồng nặc, khói tràn ngập trong không khí.
Lận Minh Húc nhướng mày, không đáp lại câu anh ta nhắc tới Thư Vưu kia, cười khẩy: “Tôi cũng tới đây rồi, có chuyện gì, nói đi.”
“Cũng không phải chuyện gì lớn.”
Chúc Phi Xế thấy anh không mắc câu, bèn nhún vai: “Tôi chỉ muốn biết, lúc này cậu biết được bao nhiêu về chân tướng chuyện gia đình cậu.”
“Nếu cậu chẳng biết cái gì, thì cậu có thể về.”
“Nếu cậu biết đôi chút, vậy cậu có thể lắng nghe những gì tôi sắp nói.”
“Nếu cậu biết tất cả, vậy hai ta...”
Anh ta cố ý dừng lại, quan sát vẻ mặt của Lận Minh Húc, nhưng chẳng thể nhìn ra điều gì, chỉ đành tiếc nuối nói tiếp: “Hai chúng ta có thể cân nhắc tới việc hợp tác.”
Lận Minh Húc hiểu ra.
Mặc dù đối với đời này anh không có suy nghĩ dư thừa gì, nhưng Lận Minh Húc cũng không thể không thừa nhận, sống lại là một chuyện mang đến cho người ta ưu thế.
Những chuyện ít được biết đến, những chuyện không biết, chuyện đã xảy ra, chuyện chưa xảy ra... anh đều biết hết.
Mà “hợp tác” mà Chúc Phi Xế nói đến, anh cũng biết rõ là chuyện gì.
Chúc Phi Xế hẳn đã coi trọng một thứ gì đó của nhà họ Lục.
Những người như bọn họ có cùng một bản chất từ trong xương. Cho dù có bao nhiêu tình cảm vây quanh bên ngoài, nhưng khi thật sự có thể đạt được lợi ích, thì họ tuyệt đối sẽ không nương tay.
Thế chủ động hiện đang ở phía Lận Minh Húc.
Kết hợp với một số tin tức mà anh đã biết “từ trước”, vẻ mặt người đàn ông trở nên u ám, ung dung thu lại cảm xúc trong đôi mắt, bình tĩnh nói: “Được.”
Chúc Phi Xế kinh ngạc: “Cậu biết hết rồi thật à?”
“Đúng vậy.”
Lận Minh Húc nói: “Tôi biết hết.”
Chỉ có một số điểm quan trọng, còn cần chút thời gian.
Chúc Phi Xế nghi ngờ nhìn anh, nhưng chẳng thể nhìn ra chút sơ hở nào.
Một lúc lâu sau, anh ta đành phải lựa chọn tin tưởng. Nhưng theo đó là sự tò mò lên men khiến anh ta không kiềm được hỏi: “Vậy cậu có biết...”
“Thư Vưu block tôi không?”
Lận Minh Húc: “...”
Chuyện này thì đúng là anh không biết.
Nhưng ánh mắt anh nhìn Chúc Phi Xế đầy vi diệu, trong giọng nói mang theo sự tán thưởng vô vàn, thậm chí mơ hồ có chút tự hào: “Làm tốt lắm.”
Chúc Phi Xế: “...”
Anh ta chẳng biết nên nói gì cho phải: “Bành Thượng Ân block tôi, tại sao Thư Vưu cũng block tôi chứ?”
Lận Minh Húc bình tĩnh trả lời: “Chắc chắn anh đã làm chuyện gì khiến cậu ấy phải chặn anh rồi.”
Chúc Phi Xế tức đến nỗi mắt trợn trắng: “Tôi muốn thêm một điều kiện, cậu bảo Thư Vưu đừng block tôi, thêm bạn với tôi.”
Anh ta không có ý gì khác, chỉ là chút thú vui xấu xa, sau này có thể thường xuyên nhìn lén động thái của Lận Minh Húc từ phía Thư Vưu, lấy việc ăn “dưa” mua vui.
Trong lòng Lận Minh Húc thoáng nhúc nhích, nhưng ngoài miệng lại nói: “Thư Vưu thì không được.”
“Nhưng tôi có thể bảo Bành Thượng Ân thả anh ra khỏi danh sách đen.”
Chúc Phi Xế không tin: “Thật sao?”
“Thật.”
Lận Minh Húc nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
Chúc Phi Xế lập tức cảnh giác: “Cậu nói thử xem.”
Là muốn anh ta nhượng bộ trong lần hợp tác tiếp theo? Hay là muốn anh ta xem Lận Minh Húc là bên chủ đạo? Hay là muốn thám thính tin tức nào đó?
Tuy nói là muốn hợp tác, nhưng anh ta cũng rất kiêng dè người như Lận Minh Húc, anh ta không thể không cẩn thận.
Đầu óc Chúc Phi Xế nhanh nhạy, rất nhanh đã nghĩ ra một đống biện pháp đối phó.
Nhưng lại nghe thấy Lận Minh Húc nói bằng giọng điệu tự nhiên nhất: “Anh miễn tiền cơm nhân viên cho Thư Vưu.”
Chúc Phi Xế:???
Nửa tiếng sau, Lận Minh Húc đi ra từ phòng làm việc của Chúc Phi Xế, đi đến phòng riêng do Bành Thượng Ân đặt trước.
Bành Thượng Ân đã gọi xong món, thấy Lận Minh Húc bước vào, cậu ta cười hì hì nói: “Em đã hỏi rồi, Thư Vưu lên sân khấu ngay đây.”
Lận Minh Húc gật đầu, ngồi xuống với cậu ta. Không lâu sau, Bành Thượng Ân không nhịn được hỏi: “Anh Lận, anh bàn xong chuyện với Chúc Phi Xế rồi hả?”
Trên đường tới đây, Lận Minh Húc đã nhắc qua về chuyện này với Bành Thượng Ân.
Lận Minh Húc ừ một tiếng: “Sau này có hợp tác, vẫn cần cậu kéo anh ta từ danh sách đen ra.”
“... Cũng được.”
Trong lòng Bành Thượng Ân thấy hơi khó xử, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu ta thông suốt: “Không sao đâu, em đã nghĩ kỹ rồi.”
“Không phải em chặn anh ta vì anh ta theo đuổi em.”
“Mà bởi vì con người anh ta thôi.”
Lận Minh Húc:... Sau nghe câu này quen quen.
Quả nhiên giây tiếp theo Bành Thượng Ân cười he he nói: “Từ khi quen biết Thư Vưu, em nhận ra có thể học hỏi từ cậu ấy nhiều điều.”
Lận Minh Húc: “...”
Trên sân khấu, cuối cùng Thư Vưu cũng xuất hiện.
Lời dạo đầu đã không giống người thường.
“Chào mọi người, tôi tên là Thư Vưu, mọi người có thể gọi tôi là Thư Vưu, hoặc cũng có thể gọi tên tiếng Anh của tôi là Vưu Thư! Tôi là một người vô cùng thông thái đó!”
Bành Thượng Ân: “Ha ha ha ha ha ha...”
Bởi vì thời tiết lạnh nên sân khấu biểu diễn cũng được chuyển vào trong nhà, trong đây có hệ thống sưởi đầy đủ, Thư Vưu đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len trắng bên trong, đường viền cổ áo cao, khiến khuôn mặt chỉ bằng lòng bàn tay của cậu càng thêm thanh tú.
Sau đó, chàng thanh niên xinh đẹp như vậy lại nghiêm túc đi nói talk show, sự tương phản đó... càng đáng yêu hơn.
“Từ nhỏ đến lớn, mọi người ai cũng bảo tôi thông minh lắm.”
“Ví dụ như tôi biết rằng cuộc sống rất công bằng, có ba phút nỗ lực thì sẽ có ba phút gặt hái.”
“Ví dụ, tôi biết rằng cơ hội dành cho những người đã chuẩn bị, đối với những người không có cơ hội, đừng chuẩn bị một cách mù quáng.”
“Hay như...”
Thư Vưu cố tình kéo dài giọng, cười tủm tỉm: “Tôi đã tìm được một người bạn trai, anh ấy vừa đẹp trai lại có khí chất.”
Dưới sân khấu vang lên nhiều tiếng la ó: “... Không được show ân ái!”
“Đây cũng là biểu hiện thông thái của tôi mà?
Thư Vưu đắc chí nói: “Bởi vì tôi hiểu bản thân rất rõ.”
“Con người tôi là một tên coi trọng sắc đẹp, còn thích người có khí chất.”
“Nếu tìm một người nào đó xấu quá, có lẽ tôi sẽ vượt rào mất.”
Cậu dừng một chút, sau đó ngượng ngùng cười nói: “Nhưng thật ra cũng không có khả năng như thế.”
“Dẫu sao thì tôi sẽ không bao giờ ở bên một người không ưa nhìn bằng tôi đâu.”
Bành Thượng Ân: “Ha ha ha ha...”
Cậu ta không kiềm được quay sang nhìn Lận Minh Húc, phát hiện người đàn ông chẳng hề nhận ra cậu ta đang nhìn anh, anh đang nhìn Thư Vưu.